Cô ta đến trung tâm mua sắm và thình lình chặn đường Ngụy Như Mai.
Ngụy Như Mai nhìn người phụ nữ nổi giận đùng đùng trước mặt đang cố gắng muốn giải bày với cô ta, trong mắt không khỏi mang theo chút giễu cợt và xem thường.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Mễ Lộ đang lải nhải đầy bức xúc không ngừng như vậy một cách lạnh lùng như thể cô ta là người vô tội không liên quan đến chuyện này.
Cô ta cầm cốc cà phê đen đã hơi nguội trên bàn lên một cách nhẹ nhàng, đôi môi hồng hào hé ra uống một ngụm nhỏ, vị hơi đắng vừa vào đã lập tức tràn ngập giữa môi và răng.
Người phụ nữ không nhịn được khẽ nhíu đôi mày tinh tế, đặt chiếc cốc trơn nhẵn sáng bóng trong tay xuống tựa như thở dài bất đắc dĩ.
Trong tai còn nghe thấy tiếng gầm gừ chửi bới của người đối diện, thế nhưng cô ta lại từ từ đứng dậy, chống thẳng một cánh tay xuống bàn và trên tay thì cầm một chiếc thìa bạc nhỏ khuấy vòng tròn trong cốc với tâm trạng chán ngán.
Khi nhìn thấy vẻ mặt nhàn hạ như không liên quan gì đến chuyện này của Ngụy Như Mai thì trong lòng Mễ Lộ càng thêm bực tức không thôi.
"Ngụy Như Mai, rốt cuộc cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
"Cô đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi giúp cô đối phó với Lục Nghiên Tịch ở công ty thì cô sẽ giúp tôi!"
Người phụ nữ đối diện thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cà phê trong cốc, trên tay cầm chiếc thìa nhỏ cán dài khuấy đi khuấy lại làm sóng nước tản ra bốn phía, cô ta ngẩn ngơ nhìn, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Mễ Lộ.
Nhìn thấy Ngụy Như Mai vẫn không có động tĩnh gì thì trong lòng Mễ Lộ đã sụp đổ muôn phần.
Bây giờ cô ta không những bị công ty đuổi việc như vậy mà hai ngày này lại còn phải trả tiền thuê nhà. Một người phụ nữ bình thường tiêu tiền như nước đã bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ có kết cục như thế này đâu.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Mễ Lộ, người vẫn còn đang hừng hực lửa giận bỗng lập tức giống như quả cà tím bị đánh bơ phờ vì sương giá, bắt đầu mặt ủ mày chau.
"Ngụy Như Mai, cho dù có bận rộn thế nào thì cô... cô nể tình chuyện lúc trước tôi giúp cô mà cũng giúp tôi đi!! Tôi xin cô đấy!"
Vừa nghĩ tới chuyện sẽ bị chủ nhà đuổi ra khỏi khu nhà và lang thang ngoài đường, trong lòng Mễ Lộ lập tức bắt đầu hốt hoảng.
Chỉ nghe thấy tiếng cười chế nhạo của Ngụy Như Mai, sau đó cô ta nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đau khổ van xin, ánh mắt lạnh như dao cắt qua người cô ta một cách tàn nhẫn.
"Ồ, cô có hơi ngây thơ quá rồi đấy. Tôi là ai hả, bạn gái của nam chính. Tôi có cần phải biết cô không?"
"Mễ Lộ, cuộc gặp hôm nay của chúng ta đến đây là kết thúc. Sau này biết điều chút đi, đừng có mà không hiểu chuyện như vậy nữa."
Vừa dứt lời, Ngụy Như Mai đã cầm chiếc túi xách Chanel màu đỏ trên tay và chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Nhưng dường như trong chốc lát nhớ ra điều gì đó nên đột nhiên cô ta dừng chân, bước nhanh đến trước mặt Mễ Lộ, ngón tay thon dài véo mạnh vào cằm cô ta rồi cúi đầu, tư thế từ trên cao nhìn xuống gương mặt đang run lẩy bẩy phía dưới.
"Đúng rồi, suýt chút nữa là đã quên nhắc nhở cô. Về chuyện của Lục Nghiên Tịch, nhớ cho kỹ là đừng truyền ra ngoài. Đến lúc để tôi nghe thấy cô vu khống tôi qua miệng người khác thì, ha."
"Cô có dám chắc là muốn trải nghiệm thử một kết cục như vậy không, bởi vì tôi cũng sẽ không chỉ để cô chỉ thất nghiệp một cách đơn giản như vậy đâu! Haha."
Mễ Lộ nhìn người phụ nữ đang cười điên cuồng ngang ngược trước mặt, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng không thể làm gì được.
Cô ta biết mình không chọc nổi người phụ nữ này, cũng không phải bởi vì xuất thân của Ngụy Như Mai cao quý cỡ nào mà chỉ là cô ta ỷ có chỗ dựa Tư Bác Văn mà thôi.
Nhưng cho dù là như vậy thì bây giờ cô ta đã bị đuổi khỏi công ty, thấp cổ bé họng lại không quyền không thế thì lấy cái gì để uy hiếp người ta, huống hồ muốn vạch trần bộ mặt thật của Ngụy Như Mai trước công chúng thì cũng không ai tin cô ta!
Nghĩ đến đây, nhất thời Mễ Lộ không biết mình nên làm thế nào cho phải, gương mặt vui tươi vốn có phần thông minh lanh lợi cũng đã mất đi chút thần thái trong đôi mắt, ngoài ra càng trở nên yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
Ngụy Như Mai nhẹ nhàng cúi người xuống, hạ thấp trọng tâm của thân trên sau đó nhìn về phía Mễ Lộ đang cách mình chưa tới một tấc* một cách ác ý.
Tranh thủ lúc cô ta lơ đễnh ngay tức thì, Ngụy Như Mai đột nhiên mạnh mẽ buông tay ra, người đó cứ ngã bộp một tiếng trên mặt đất như vậy, một hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bóng dáng mơ hồ của cả hai phản chiếu trên nền đá cẩm thạch mờ nhạt. Một người thì kiêu ngạo ngang ngược, khoanh tay ngoảnh mặt làm thinh trong khi người còn lại thì bất chấp hình tượng nằm trên mặt đất.
Ngụy Như Mai lẳng lặng liếc qua một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười khẩy sau đó quả quyết cầm chiếc ví da nhỏ của mình và quay đầu bước đi, cũng không thèm nhìn cô ta nữa.
Cùng với tiếng bước chân là tiếng cộp cộp chát chúa của đôi giày cao gót bén nhọn chói tai nện xuống sàn nhà, cuối cùng tất cả giống như một cọng rơm cuối cùng đã đè chết con lạc đà*.
Sau khi ngồi bệt trên nền đất lạnh như băng một lúc lâu thì cuối cùng Mễ Lộ cũng không nhịn được, bắt đầu sụp đổ khóc lớn.
Công việc mất rồi, chỗ ở cũng gần như không còn, chẳng còn gì hết nữa. Cô ta lại không có tiền tiết kiệm mà chỉ còn lại chưa đến mấy triệu đồng tiền mặt. Sau này sao cô ta có thể sống tiếp được đây?
Nghĩ đến đây, tiếng khóc của Mễ Lộ không khỏi xen lẫn chút vô vọng và mơ hồ về tương lai.
Mặt trời chiều ngả về tây, những tia nắng của buổi chiều tà chiếu vào những tòa nhà cao tầng nằm san sát nhau trong thành phố lớn làm tăng thêm vẻ ấm áp cho những tòa nhà cao ốc lạnh như băng, khiến cho những người bận rộn cả ngày đều được đắm chìm trong bóng đêm của buổi hoàng hôn.
Và trong ánh chiều tà vỗ về hàng nghìn người ấy, chuỗi ngày hài lòng của Mễ Lộ trước đây bắt đầu biến thành mớ lung tung hỗn độn hoàn toàn.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi đôi mắt không hề còn chút sức sống nào của cô ta không khóc ra giọt nước mắt nào nữa thì người ngồi dưới đất mới cầm đồ đạc của mình lên rời khỏi quán cà phê với tinh thần sa sút chán nản.
Và ngay khi Ngụy Như Mai và Mễ Lộ gặp nhau thì cùng lúc đó, phía bệnh viện cũng truyền đến tin vui. Bệnh tình của Lục Nghiên Tịch đã tốt hơn trước rất nhiều, cơn sốt cũng đã giảm bớt.
Nhìn tinh thần của Lục Nghiên Tịch - người đang nằm trên giường cuối cùng cũng đã tốt hơn một chút thì người đàn ông đứng trước giường lại có vẻ sao cũng được.
Cũng không phải Tư Bác Văn rất quan tâm đến tình trạng sức khoẻ hiện tại của Lục Nghiên Tịch. Trong lòng anh, chỉ cần cô không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Vì vậy, anh chỉ hỏi thăm đôi câu một cách bình thường nhạt nhẽo rồi không lên tiếng nữa. Quan hệ giữa hai người còn vô vị tẻ nhạt hơn cả người xa lạ.
"Tôi đã cho người đi điều tra rõ người đã nhằm vào cô lần trước. Đó là đồng nghiệp kia của cô, Mễ Lộ."
"Để cho cô một lời giải thích, tôi đã đuổi cô ta ra khỏi công ty rồi, cô cứ yên tâm ở bệnh viện chữa bệnh."
Tư Bác Văn cúi đầu, giả vờ nhìn quang cảnh bên ngoài phòng hết sức chuyên tâm và kể cho Lục Nghiên Tịch nghe về việc Mễ Lộ nhốt cô trong nhà vệ sinh một cách lơ đãng.
Ai ngờ, sau khi nghe những gì anh nói xong thì từ đầu đến cuối người phụ nữ nằm trên giường vẫn không hề nói một lời, như thể cô không quan tâm đến chuyện này một chút nào, vẫn nằm yên lặng không nhúc nhích ở đó.
Trên giường bệnh sạch sẽ và ngăn nắp, dưới lớp chăn màu trắng, khuôn mặt Lục Nghiên Tịch không còn chút hồng hào giống như một con rối tinh xảo không có sức sống, dường như không biết khóc cũng không biết cười.
Tư Bác Văn không nghe thấy câu trả lời như mong đợi thì cũng không vội vã. Anh vẫn bình tĩnh nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ như trước, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng sâu trong lòng lại không biết đang suy nghĩ gì.