Mùi sữa tắm giống nhau trên cơ thể hai người và dấu vết trên cổ cô, tất cả đều chỉ rõ điều gì. Egan chậm rãi cúi thấp đầu, hai tay dần siết chặt.
Từ lúc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy Tư Bác Văn, Egan đã nhìn ra được, Lục Nghiên Tịch ngoài mặt thì chống đối, nhưng trên thực tế, trước giờ cô không hề kháng cự lại sự áp sát của Tư Bác Văn. Cô chỉ nói ngoài miệng một chút thôi.
Rõ ràng trong lòng cô vẫn còn có Tư Bác Văn, anh ta còn tưởng rằng… Egan yên lặng buông tay ra, trở về phòng Lý Tang Du, bắt đầu trị liệu.
Ở bên kia, lúc Lục Nghiên Tịch đang đi được nửa đường thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát. Trong nhà giam có đánh nhau, người đàn ông kia bị người cùng phòng của gã đánh, bị thương rất nặng, bây giờ đang ở trong bệnh viện.
Đã đến khu Starbucks, Lục Nghiên Tịch sẽ không bỏ dở giữa chừng. Sau khi cúp điện thoại, cô và Tư Bác Văn cùng đi đến căn nhà số bảy. Dọc theo con đường nhỏ đi vào trong, khu nhà cũ lúc trước thỉnh thoảng có mấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đi ra. Nhìn thấy hai người ngoại quốc bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái.
Đến lúc bọn họ ngày càng đến gần, đứng trước cửa căn nhà số bảy, Tư Bác Văn bước lên gõ nhẹ vào cánh cửa.
Cánh cửa lập tức bị đẩy ra, người phụ nữ đang lau bàn quay đầu lại. Lúc nhìn thấy là Lục Nghiên Tịch, trong mắt bà ta thoáng hiện vẻ bối rối, nhưng sau đó lại lập tức nở nụ cười ngượng ngùng: “Nghiên Tịch, sao hai người lại tới đây?”
Câu nói này nên là Lục Nghiên Tịch hỏi mới đúng. Đây là rõ ràng nhà của Vương Ân, tại sao lại đột nhiên đổi thành Lục Hương Cầm? “Cô, tại sao cô lại ở đây?” Cô nghiêm mặt, vô cùng nghi ngờ trước sự xuất hiện của Lục Hương Cầm.
Tại sao lúc cô muốn đến bắt người thì Lục Hương Cầm lại đột nhiên xuất hiện? Không phải người nào khác, mà lại chính là cô họ của cô! Là em gái ruột của ba cô!
“Hả?” Lục Hương Cầm à một tiếng, sau đó nói: “Diễm My nói muốn đến đây định cư nên tôi đến xem thử. Dự định về đây dưỡng lão.” Bà ta cười xòa, đặt khăn lau lên bàn.
Lục Nghiên Tịch nhìn quanh một vòng, ánh mắt rơi vào đôi chân vẫn còn mang giày cao gót của Lục Hương Cầm. Trên kệ còn có giày da, áo vest nam, trong thùng rác còn có một cái Hamburger mới ăn được nửa, chắc chắn người vẫn chưa đi xa.
Cô chỉ đánh mắt nhìn Lục Hương Cầm một cái rồi đi thẳng lên lầu. Đến trước cửa phòng ngủ chính, Lục Nghiên Tịch dùng sức đẩy cửa ra. Thấy cửa sổ để mở, rèm cửa bị gió cuốn lên. Cô bước nhanh đến bên cửa sổ, trên tường chỉ còn một cái cầu thang bắt lên.
Đằng sau căn nhà là một cánh rừng nhỏ. Đừng nói đến bóng người, ngay cả một con động vật cũng không thấy!
Lục Hương Cầm đi theo sau cô vào phòng, nhìn thấy trong phòng trống trơn, bà ta thở phào nhẹ nhõm: “Tôi mở cửa sổ ra để hít thở không khí.” Bà ta nghiêng đầu cười một tiếng, tiếp tục giải thích: “Hôm nay tôi mới chuyển đến cho nên chưa kịp ném những thứ kia. Hai người xuống dưới ngồi đi, tôi rót cho hai người chút nước.”
Bà ta mỉm cười xuống lầu, đi vào phòng bếp.
Tư Bác Văn đi tới, vỗ lên vai Lục Nghiên Tịch: “Chúng ta tới chậm rồi.” Hơn nữa còn có Lục Hương Cầm kéo dài thời gian.
Nhưng tại sao Lục Hương Cầm lại có dính líu với Vương Ân? Lục Nghiên Tịch không nghĩ ra. Cô chỉ có thể đi xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không ngừng rơi vào bóng dáng trong phòng bếp.
Tư Bác Văn liếc nhìn. Từ góc độ của anh, có thể thấy tay Lục Hương Cầm đang run rẩy. Sau đó, bà ta cầm hai ly nước đi tới, rồi quay lại rót một ly cho mình. Có lẽ vì quá khát nên bà ta uống hai ngụm trước, sau đó mới rót thêm nửa ly, đặt lên bàn rồi ngồi xuống.
“Tại sao hai người cũng tới đây?” Ánh mắt Lục Hương Cầm có ý lảng tránh, bà ta nhấp một ngụm nước để che đi sợ hãi, sau đấy lại nói: “Hai người uống nước đi.”
Lục Nghiên Tịch đánh mắt nhìn Lục Hương Cầm, nghi ngờ vẫn chưa tiêu tan: “Cô ở đây, thật sự là chỉ đến tìm nhà thôi ư? Vậy nhà họ Lục thì sao? Cứ thế bán đi à?”
Lục Hương Cầm bỗng khựng lại. Bà ta đã thêu dệt ra sẵn một lý do hàm hồ rồi nhưng lại không nghĩ tới những điều này. Mà bà ta cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô: “Chỉ đến xem thôi.”
“Xem rồi thuê luôn à? Hay là mua lại rồi?” Lục Nghiên Tịch hùng hổ, tiếp tục hỏi.
Cô chỉ chậm một chút, chỉ một chút thôi mà lại bị Lục Hương Cầm phá hỏng. Lục Nghiên Tịch đột nhiên mất bình tĩnh.
“Lục Nghiên Tịch, đây là thái độ nói chuyện với người lớn của cô đấy hả?” Lục Hương Cầm tức giận đến mức đứng bật dậy, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Nghiên Tịch, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc đầu bởi vì chột dạ mà bà ta không có thái độ quá cứng rắn, bây giờ đã hoàn toàn bộc lộ bản tính của mình.
Lục Nghiên Tịch hít sâu một hơi, nhìn Lục Hương Cầm, chậm rãi nói: “Cô, tôi hy vọng bà không có quan hệ gì với bọn họ.”
Không dính líu gì đến Vương Ân, cũng không liên quan đến kẻ đã sát hại ba mẹ cô. Nếu không, Lục Nghiên Tịch cũng không biết phải làm sao. Đây là người thân duy nhất của cô, cô không thể tuyệt tình được. Nhưng nếu thật sự đi đến bước kia, chắc chắn cô sẽ không tha cho những kẻ hãm hại ba mẹ mình.
“Cô có ý gì? Tôi liên quan tới ai? Cô nói cho rõ ràng đi!” Lục Hương Cầm lập tức há miệng nói, rất có cảm giác phô trương thanh thế, bịt tai trộm chuông.
Lục Nghiên Tịch không muốn nhiều lời với bà ta. Cô dứt khoát lách qua người bà ta, bước ra cửa.
Lục Hương Cầm vội vàng đi theo, muốn xác định: “Lục Nghiên Tịch, cô nói cho rõ ràng đi. Cô có ý gì?” Như thể đang muốn một đáp án.
“Hy vọng bà thật sự không biết tôi đang nói gì.” Thái độ của Lục Nghiên Tịch vô cùng lạnh lùng, cô kéo cửa đi ra ngoài.
Sau khi Tư Bác Văn ngầm đổi ly của Lục Nghiên Tịch và Lục Hương Cầm xong thì đứng dậy. Thấy Lục Hương Cầm quay lại nhìn mình, hai người chỉ chạm mắt một chút, sau đó lập tức chuyển hướng. Ngôn Tình Nữ Phụ
Sau khi hai người đi hết, mãi một lúc lâu sau, tâm trạng của Lục Hương Cầm cũng không thể bình tĩnh lại được. Đây là chuyện quái gở gì vậy chứ? Mấy chục năm nay bà ta chưa bao giờ phải dè dặt cẩn thận như vậy, trong lòng hừng hực lửa giận.
Bà ta dứt khoát gọi đến một dãy số lạ. Vừa nghe thấy tiếng trả lời, bà ta đã mắng ngay: “Xem anh nghĩ ra cách khỉ ho cò gáy gì đi? Có biết Lục Nghiên Tịch nghi ngờ rồi không hả? Bảo làm tí chuyện không làm được thì thôi đi, còn ngày nào cũng gây phiền phức!”
Không chỉ gây chuyện mà còn bắt bà ta dọn dẹp. Nếu không phải sợ Vương Ân sẽ tiết lộ ra ngoài, Lục Hương Cầm sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy.
Nói một hồi lâu, bà ta cầm cái ly trước mặt lên uống hai ngụm nước, sau đó nói tiếp: “Anh tăng tiến độ lên một chút cho tôi, đừng kéo chân tôi.” Dứt lời, bà ta cúp điện thoại cái rụp.
Nếu như có thể làm lại, chắc chắn bà ta sẽ không ngắt cuộc điện thoại này.
Vậy thì sẽ không có chuyện sau khi cúp điện thoại, bụng bà ta bắt đầu đau âm ỉ. Lục Hương Cầm vặn vẹo cơ thể nằm trên mặt đất, bắt đầu từ từ cuộn mình lại.
“Đau…” Trong bụng thật sự giống như có hàng ngàn con sâu đang gặm cắn, cảm giác đau nhói khiến sắc mặt bà ta thay đổi rõ rệt. Bàn tay muốn cầu cứu của bà ta đã gần chạm tới điện thoại, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.
Khó khăn lắm mới chạm đến được, bà ta đã đau đến mức nước dãi nước mắt vương vãi trên đất. Bên trong nước bọt còn xen lẫn tơ máu màu đỏ.
Bà ta đau đến mức buồn nôn. Lần đầu tiên chỉ nôn ra một chút tơ máu, lần thứ hai trực tiếp khạc ra máu. Bà ta hốt hoảng mở phần quay số ra.
Thì số điện thoại của Lục Nghiên Tịch liền gọi đến.