Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người vẫn tiếp tục im lặng như vậy, cả căn phòng im phăng phắc, xung quanh yên lặng đến nỗi thời gian cũng không nhịn được mà đứng lặng...

Bên trong, tuy đôi nam nữ đang ở trong cùng một phòng nhưng lúc này cả hai đều rất ăn ý giữ im lặng, trong lòng mỗi người đều nghĩ đến chuyện riêng của mình.

Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ mày kiếm mắt sáng, cao ráo đẹp trai nhưng lại toát ra hơi thở lạnh lùng cực kì rét lạnh. Hai cánh tay anh chồng lên nhau, tay phải chống cằm vuốt ve cái cằm nhẵn nhụi, không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì.

Người phụ nữ được màu trắng bao quanh có thân hình hơi gầy yếu, khuôn mặt vốn xinh xắn đẹp đẽ mà giờ hai gò má đã hõm sâu lại. Giống như cô vừa trải qua một cơn bệnh nặng vậy, vô cùng yếu ớt, chỉ có đôi môi màu đỏ non mềm là nổi bật bắt mắt trên khuôn mặt hơi tái nhợt.

Ngay cả đôi mắt có thần thái phấn chấn ngày thường vào lúc này dường như đã trở thành hai hố đen, ảm đạm và thiếu sức sống.

Mặc dù trước đó người đàn ông đã nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nằm trên giường vừa mới giảm sốt nhưng anh biết ý không nói gì thêm để tránh cho hai người xấu hổ. Vì vậy, anh chỉ nói cho Lục Nghiên Tịch kết quả điều tra của mình một cách hời hợt.

Sau đó, người phụ nữ cũng không chủ động để ý đến lời nói của anh, chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe cái gọi là giải thích của người đàn ông mà không nói một lời nào.

Thấy cô như vậy, Tư Bác Văn chỉ cho rằng Lục Nghiên Tịch không có ý kiến gì với kết quả xử lý như vậy của mình. Vì vậy, anh quay lưng lại với cô và hướng mặt ra cửa sổ, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện công ty.

Nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch lại vô cùng hiểu thấu, mọi chuyện sao có thể đơn giản như lời người đàn ông nói như vậy được? Mễ Lộ chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi, người đứng sau lưng nhằm vào cô lại là một người khác.

Chỉ có điều là Tư Bác Văn không thực sự muốn giải quyết tất cả những chuyện này mà thôi, vậy nên anh mới tìm một người phụ nữ làm con tốt thí mạng cho cô ta.



Nghĩ đến đây, trong lòng người phụ nữ vốn đã vô cùng thất vọng với Tư Bác Văn từ lâu không nhịn được mà hừ lạnh, vào lúc không có ai chú ý đến, trong mắt của cô đã bắt đầu khôi phục lại từng chút sức sống và ánh sáng ban đầu.

Quả thật vẫn phải dựa vào chính mình thôi, cũng không phải Lục Nghiên Tịch cô không biết người đàn ông này máu lạnh vô tình đến mức nào, tại sao còn hy vọng xa vời rằng anh sẽ cho cô một lời giải thích đây?

Ha, Lục Nghiên Tịch, chẳng lẽ ‘cái xấu xa’ trong lòng cô chưa dứt mà vẫn để lại sự mong đợi sao?

Giờ chính tai nghe thấy người đàn ông này quan tâm cô chăm sóc cô như vậy, lấy danh nghĩa là vì muốn tốt cho cô mà tuyên bố một cách độc đoán chuyên quyền* là đã xử lý tốt tất cả mọi chuyện nhưng ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt cô trên giường bệnh cũng không dám?

Chỉ thấy cô cười thê thảm, khóe miệng nhếch lên để lộ cảm giác đầy bất lực và xót xa trong lòng. Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình, cơ thể giống như ngâm trong nước đá vậy, cực kỳ lạnh giá.

"Anh... đây là... đang bao che cho người phụ nữ đó sao?"

Cuối cùng người phụ nữ trên giường cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng khiến người khác nghẹt thở này. Nhưng, cô vừa mở miệng đã khiến người đàn ông đang đứng cau mày thật chặt.

"Lục Nghiên Tịch, nếu như có gì muốn nói thì nói thẳng đi. Tôi đang bao che cho ai?"

Tư Bác Văn chậm rãi quay người lại, trên trán anh nổi gân xanh, tức giận trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang cười chế nhạo.

"Chẳng lẽ không đúng à?"

Mặc dù vừa mới hồi phục sau một trận ốm nặng, cơ thể của Lục Nghiên Tịch còn chưa khoẻ hẳn nhưng vào lúc này lại đối mắt với người đàn ông mà không sợ hãi chút nào, như không chịu thua mà thẳng thắn tranh chấp với Tư Bác Văn.

Ánh mắt của hai người lúc nhìn nhau giống như cuộc đọ sức giữa băng và lửa, một người lạnh lùng dứt khoát, một người dịu dàng trang nhã, không ai chịu cúi đầu trước.

"Cuối cùng cô có ý gì?"

Tư Bác Văn nheo mắt một cách hung dữ nhìn Lục Nghiên Tịch đang cười buông thả, anh cố kìm nén lửa giận trong lòng, muốn biết cuối cùng lời trong miệng cô là có ý gì.



"Tư Bác Văn, đừng giả vờ nữa! Lẽ nào anh không biết người thật sự đứng đằng sau chuyện này là ai sao, anh thật sự không biết ư?"

"Anh tự gạt mình như thế này cuối cùng có ý nghĩa gì không? Anh cho rằng Lục Nghiên Tịch tôi là người không có đầu óc như vậy sao?"

Dường như người phụ nữ trên giường không thể chịu nổi sự đạo đức giả khôn cùng của người đàn ông nữa nên đã kiên quyết làm rõ một cách thẳng thắn mọi chuyện giữa hai người bọn họ.

"Không phải tôi đã nói cho cô biết người này là Mễ Lộ rồi sao, cô cho rằng còn có ai nữa?"

"Còn có ai nữa? Ha, Ngụy Như Mai có tham gia vào chuyện này hay không lẽ nào anh lại không biết?"

Nghe thấy người phụ nữ kia đột nhiên nhắc đến tên Ngụy Như Mai, lúc này trong lòng người đàn ông không khỏi thấy tràn đầy bất lực, anh chỉ thấy người phụ nữ trước mặt này thật sự là ngang ngạnh vô lý.

Anh đã cho người đi tra chuyện này vô cùng rõ ràng rồi, chuyện này vốn không liên quan gì đến Ngụy Như Mai người ta, sao Lục Nghiên Tịch cứ kéo chuyện này lên người cô ta chứ.

Chẳng trách Lục Nghiên Tịch lại có biểu cảm giễu cợt như vậy, hóa ra cô cho rằng Tư Bác Văn đang bao che cho Ngụy Như Mai.

Nghĩ đến đây, người đàn ông không khỏi buồn cười nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bướng bỉnh trước mặt, ánh mắt lạnh lùng như dao lướt qua đâm thẳng một cú vào tim người khác.

Mà lúc này Lục Nghiên Tịch đang nằm trên giường thì nắm hai tay thật chặt, mặc cho móng tay sắc nhọn bấm ra mấy vết đỏ trên lòng bàn tay và tạo thành những vết thương nhỏ. Cô vẫn trừng mắt nhìn Tư Bác Văn một cách hung tợn.

"Có bản lĩnh thì đi tìm chứng cứ đi, đừng nói có mà nói hươu nói vượn thế này nữa."

"Muốn biết cuối cùng chuyện này có liên quan gì đến Ngụy Như Mai hay không thì cô hãy dùng bằng chứng sự thật để nói đi. Nếu như cô ta thực sự có liên quan đến chuyện này thì Tư Bác Văn tôi sẽ không bao che cho cô ta."

Tư Bác Văn nhìn vẻ mặt người phụ nữ không chịu khuất phục, biết rằng lúc này cô tuyệt đối sẽ không chịu tin vào lời anh nói.



Cho nên giờ khi mọi chuyện đã đi vào bế tắc vậy rồi thì biện pháp xử lý chính là để Lục Nghiên Tịch tự tìm chứng cứ chứng minh cuối cùng chuyện này có liên quan gì đến Ngụy Như Mai hay không. Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với bây giờ, hai người họ không ai thuyết phục được ai, vì vậy anh đã đề nghị.

Vẻ mặt Lục Nghiên Tịch cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện một cách kỹ lưỡng, cố gắng xem anh cuối cnùg đang nghĩ gì từ trong ánh mắt của anh, nhưng vẻ không thèm để ý chút nào của Tư Bác Văn đã khiến cô hoàn toàn bỏ tâm tư tìm tòi nghiên cứu.

"Được."

Chỉ nghe thấy giọng nói kiên định của Lục Nghiên Tịch vang lên, đến đây hai người đã đạt được thỏa thuận chung.

Sau đó, người đàn ông cũng không nói thêm gì mà rời khỏi lồng giam khiến người ta nghẹt thở này, quay đầu bỏ đi.

Lúc này chỉ còn lại người phụ nữ với vẻ mặt vốn đang không chịu khuất phục đã yếu ớt nằm trên giường, dường như trận tranh cãi kịch liệt vừa rồi đã hao tổn rất nhiều thể lực của cô.

Cô nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên tựa như cánh bướm dập dờn để lại một bóng mờ mờ ảo dưới mi mắt nhợt nhạt.

Sau khi người phụ nữ thở dài thì từ từ mở mắt và vươn bàn tay phải vừa mới nắm chặt ra. Cái cảm giác ẩm ướt đó không còn nữa mà chỉ còn lại vài giọt máu khô màu nâu đỏ còn sót lại.

Trận tranh cãi kịch liệt của hai người vừa rồi đã để lại những dấu móng tay lộn xộn đó nhưng người phụ nữ với nụ cười khổ lại không gọi y tá đến xử lý những vết thương này.

Thay vào đó, cô cứ phớt lờ cảm giác đau nhói nhẹ trong lòng bàn tay mà tiếp tục nằm trên giường, nhắm mắt lại giống như một con rối mất đã hết hứng thú trong cuộc sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK