Lúc này Thái Vũ Hàng không có thời gian quan tâm đến Lý Tang Du, dùng tay kéo cô ra phía sau mình, một chân đá thẳng vào kẻ đang đuổi theo.
Tên cướp bị đá ngã nhìn thấy có người xuất hiện, không chút chiến đấu mà bỏ qua Lý Tang Du hoảng hốt bỏ chạy.
Thái Vũ Hàng không có ý định đuổi theo, đằng sau còn có Lý Tang Du nữa, anh ta không thể bỏ cô lại.
Phủi phủi hai tay vốn không có chút bụi nào, anh ta xoay người lại nhìn Lý Tang Du.
Tên cướp đã bị đánh cho bỏ chạy, trái tim vốn đang treo lơ lửng của Lý Tang Du cuối cùng cũng buông xuống, cô phát ra mấy tiếng “ưm ưm” nhờ anh ta giúp cô xé miếng băng dính trên miệng.
Không ngờ Thái Vũ Hàng lại khoanh hai tay, ung dung nhàn nhã mà cười cười nhìn cô.
Lý Tang Du của bây giờ có một vẻ đẹp lăng loạn thê lương, đôi mắt to tròn long lanh, những giọt nước mắt phản chiếu một chút ánh sao. So với vẻ lãnh đạm xa cách người khác hàng nghìn dặm thì vẻ đẹp bây giờ vô cùng hiếm thấy.
Thái Vũ Hàng không khỏi nhìn đến có hơi dại ra.
“Ưm ưm..” Lý Tang Du lắc lắc người, không thể nói chuyện được nên chỉ có thể dùng thân thể biểu đạt ý của mình.
Anh đây là có ý gì?
Tại sao còn chưa cởi băng dính ra cho cô?
Sẽ không có bệnh cuồng ngược đãi đâu nhỉ?
“Làm nũng?” Trong mắt Thái Vũ Hàng đều là ý cười.
Làm nũng cái quỷ gì tên khốn nạn anh, cô vừa mới từ quỷ môn quan về thì còn có tâm tư làm nũng à?
Nghĩ nhiều rồi đấy!
Thái Vũ Hàng buông hai tay xuống, ghé sát vào tai Lý Tang Du, hít một hơi thật sâu mui hương trên người của cô khiến anh ta mê mẩn: “Biết gì không? Bây giờ tôi thật sự muốn trực tiếp…”
Thật sự rất muốn!
Lý Tang Du nâng đầu gối lên trên.
Bị Thái Vũ Hàng chặn lại: “Cô lại đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của mình sao?”
“Ưm ưm…”
Thái Vũ Hàng lùi lại vài bước, dùng tay xoa cằm, vẻ mặt chế nhạo: “Tôi đang suy nghĩ có nên cứ như vậy khiêng thẳng cô về không… ừm, có một câu nói rất hay, lấy thân báo đáp! Bây giờ tôi chính là ân nhân cứu mạng của cô, có nên báo đáp tôi như vậy mới phải.”
Hai mắt Lý Tang Du trọn trừng, thể hiện rõ ràng đáp án của cô: Anh dám!
Cười to một tiếng, Thái Vũ Hàng lộ ra một nụ cười xấu xa: “Lúc bình thường tôi đương nhiên không dám rồi, thế nào thì cũng không thể đắc tội cậu Lục được, bây giờ anh ta chính là ông chủ của tôi đó, nhưng bây giờ thì không giống nhau rồi, tôi vừa mới ra tay cứu giúp nên tôi muốn làm gì cũng không quá đáng mà.”
Lý Tang Du than khóc một tiếng trong lòng, đây chẳng phải là vừa mới thoát ra khỏi vũng bùn lại bị hãm sâu vào đầm lầy sao?
Như thế nào thì cũng đều là “chết” mà!
Đang nói chuyện thì một ánh đèn xe lóe qua hai mắt Lý Tang Du, cả người cô bỗng nhiên run rẩy, trong mắt mang theo sự hoảng sợ, tinh thần kích động, không ngừng phát ra tiếng “ưm ưm ưm”, lắc đầu liên tục giống như cái trống lắc vậy.
Khi Thái Vũ Hàng kịp hiểu được đẩy mạnh Lý Tang Du một cái, ngay lúc anh ta định tránh đi lại vì đã quá muộn, chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, sau khi một chiếc xe Van lao tới hất tung anh ta xong vội chạy thoát khỏi hiện trường.
Chiếc xe Van này không cần phải nó, chính là chiếc xe của bọn bắt cóc Lý Tang Du.
Xem ra là bắt người không thành, nên giết người diệt khẩu, đây là có bao nhiêu hận Lý Tang Du cô chứ?
Tất cả xảy ra quá nhanh, không cho ai bất cứu thời gian suy nghĩ nào.
Sau khi tất cả đều đã yên tĩnh lại, Lý Tang Du từ dưới đất bò dậy, ngơ ngác nhìn Thái Vũ Hàng đang nằm bất động phía bên kia.
Anh ta… chết rồi?
Đại não vẫn còn chưa phản ứng kịp, Lý Tang Du cứ ngơ ngơ nhìn anh ta như vậy.
Không biết qua bao lâu, Lý Tang Du theo bản năng nhấc đôi chân cứng ngắc lên, chậm rãi bước từng bước.
Hai bước!
Ba bước!
Đột nhiên, Lý Tang Du tỉnh táo lại, chạy về phía Thái Vũ Hàng đã không còn mạng sống: “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Ưm ưm ưm…ưm ưm ưm…”
Cô liều mạng dùng đầu đụng vào hai mắt nhắm nghiền kia, Thái Vũ Hàng vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Đột nhiên Thái Vũ Hàng mở mắt ra: “Đừng đụng nữa, chưa chết cũng sắp bị cô đụng cho chết rồi đấy.”
Đột nhiên nhìn thấy anh ta mở mắt ra, còn nói chuyện nữa, Lý Tang Du vừa kinh sợ vừa hoảng loạn, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ta, trong mắt từ từ hiện lên sự mừng rỡ.
“Ưm ưm ưm…”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Thái Vũ Hàng chậm rãi đưa tay ra xé miếng băng dính trên miệng cô: “Tôi…tôi chỉ sợ là không ổn rồi…có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cũng của tôi được không…?”
“Bị thương ở đâu?” Lý Tang Du vừa mới mừng rỡ lại bị những lời này khiến cho giống như bị dội một gáo nước lạnh, vừa hỏi vừa cúi đầu dò xét vết thương trên người anh ta.
Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn ôm lấy đầu cô, sau đó là một đôi môi ấm áp hôn lên môi cô.
“Ưm…”
Nếu như hai tay của cô không bị trói lại, cô nhất định sẽ đẩy anh ta ra, nhưng hiện tại, cô chỉ có thể mặc người xâu xé.
Lần này, nụ hôn của Thái Vũ Hàng rất dịu dàng, rất tình cảm, chậm rãi, mềm mại, lòng tham không đáy.
Chẳng lẽ đây chính là nguyện vọng cuối cùng của anh ta?
Nghĩ đến chuyện anh ta vì cứu cô nên mới bị bọn cướp đâm bị thương, trong lòng Lý Tang Du cảm thấy bi thương.
Mới đầu Lý Tang Du còn có hơi phản kháng, sau đó dưới sự dẫn dắt của Thái Vũ Hàng mà dần dần tiến vào trạng thái, nhưng khi cô cảm nhận được sự biến hóa trên thanh thể của anh ta, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Một người vốn đang cận kề cái chết, sao thân thể còn có biến hóa được?
Xem chút nữa cô quên mất anh ta là một minh tinh, là một đại minh tinh vừa thuộc phái diễn xuất vừa có giá trị nhan sắc.
Anh ta hoàn toàn không sao cả, tất cả chỉ là diễn kịch mà thôi.
Lý Tang Du nghĩ thấu tất cả thì cắn mạnh một cái.
Thái Vũ Hàng đau vội thả môi cô ra, còn chưa đã thèm mím mím môi: “Tôi đã nếm được mỹ vị độc nhất vô nhị trên thiên hạ.”
Mỹ vị cái tên khốn nhà anh.
Cô thì đang lo lắng chết đi được, còn anh ta lại rảnh rỗi ăn đậu hũ của cô ở đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Tang Du không khỏi tức giận: “Mau cởi trói ra cho tôi, bằng không tôi sẽ tiêu diệt anh…”
Thái Vũ Hàng mặt không đổi sắc, vẫn dáng vẻ nheo mắt như cũ nhìn cô: “Tôi còn có thể nói chuyện ở đây với cô, cô phải cảm ơn đạo diễn của tôi đấy, trước đây tôi phải diễn một cảnh bị xe đụng, vì để diễn cho giống thật, tôi phải ngay thời khắc trước khi cái xe đụng vào tôi kịp thời né tránh, chỉ vì một giây này mà bọn tôi quay mất ba ngày trời đấy.”
“Vậy nên, hôm nay anh hoàn toàn nguyên vẹn tránh khỏi chiếc xe muốn đụng vào anh?”
“Ừm!” Lúc này Thái Vũ Hàng mới cởi dây trói trên người cô: “Bằng không, bây giờ tôi thật sự là một người đã chết rồi, sắp chết mà còn có thể hôn cô à?”
Anh còn có lý nữa!
Lý Tang Du chỉ có thể trừng mắt, không tìm được lời nào có thể nói lại anh ta.
Tuy nhiên, khi Thái Vũ Hàng đang cởi dây trói, cô nhìn thấy một mảng máu lớn trên khuỷu tay và ống tay áo của anh ta.
“Anh bị thương rồi.”
“Một vết thương nhỏ mà thôi.”
“Mau đến bệnh viện khử trùng đi, băng bó lại một chút.”
Thái Vũ Hàng nhăn mày: “NO!”