Điện thoại vừa được kết nối, bên kia truyền tới tiếng quát to: “Cô chết ở đâu rồi? Điện thoại cũng không nghe?”
Lý Tang Du nghe thấy giọng nói này thì biết là ai.
Nếu cô sớm biết là anh thì có đánh chết cũng không nghe, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nói: “Lục Huyền Lâm, sao tôi biết anh đã đổi số chứ?”
Cô không biết Lục Huyền Lâm trước đây điện thoại trong ngõ hẻm trực tiếp đập bể, đây là tạm thời mới đổi điện thoại cùng dãy số.
Lục Huyền Lâm thấy Lý Tang Du nói vậy thì lửa giận lập tức được dập tắt, anh thật sự đã quên mình đổi số điện thoại: “Cô đang ở đâu?”
“Trên đường quốc lộ.” Lý Tang Du không cho rằng Lục Huyền Lâm tìm mình có chuyện tốt gì, cô nhân cơ hội này muốn tìm anh nói chuyện ly hôn.
“Bụp!” Lý Tang Du vừa nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.
“Đúng là mất lịch sự!” Lý Tang Du nhìn điện thoại lẩm bẩm nói.
Cô vừa nói xong không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu xanh nhạt nhanh như chớp xuất hiện ở trong tầm mắt của cô, lặng lẽ không một tiếng động đứng ở trước mặt của cô.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên xe!” Giọng của Lục Huyền Lâm truyền ra từ trong chiếc xe thể thao, đồng thời cửa ghế phụ được mở ra.
Lý Tang Du nhìn ghế phụ, sau khi do dự một lát thì mở cửa ghế sau ra rồi ngồi xuống.
Bây giờ trong tình huống này cô phải cẩn thận một chút, nếu hai người bất đồng ý kiến, cô cũng có cơ hội chạy đi.
“Sao không ngồi phía trước? Sợ tôi à?” Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn về phía Lý Tang Du.
“Không phải phía trước phía sau giống nhau sao?” Cô thật sự có hơi sợ anh, bởi vì chuyện lần trước nên cô âm thầm sợ anh.
Lục Huyền Lâm không miễn cưỡng, quay đầu khởi động xe.
“Anh đang về nhà sao? Đúng lúc tôi muốn về nhà dọn dẹp.”
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi còn có thể làm gì? Làm nghĩa vụ của tôi, ly hôn đó, Lý Uyển Khanh đã trở về, chẳng lẽ anh muốn chơi trò ba người à?”
“Lý Tang Du!” Lục Huyền Lâm đang lái xe nên không thể quay đầu, chỉ có thể nhìn chằm chằm qua kính chiếu hậu.
“Tôi nói không sai chứ, từ khi chúng ta kết hôn, bởi vì Lý Uyển Khanh nên anh luôn trả thù tôi, bây giờ cô ta bình an trở về, anh cũng nên kết thúc chuyện trả thù, tôi ở lại làm gì? Cũng không thể chờ anh đuổi đi thì tôi mới đi à?” Lý Uyển Khanh xuất hiện làm cho Lý Tang Du không hề bình tĩnh như trong tưởng tượng, trong lòng vẫn dậy sóng.
Lục Huyền Lâm nghe vậy thì không thể nào phản bác, giữa Lý Uyển Khanh và Lý Tang Du, anh không cần nghĩ cũng sẽ chọn Lý Uyển Khanh, nhưng khi anh nghe cô nói muốn rời đi thì trong lòng luôn khó chịu, không thể nào thoải mái được.
“Tôi làm vợ rất hiểu chuyện, chủ động rời đi để anh không khó xử, anh đi đâu tìm được người phụ nữ tốt như thế?”
Lý Tang Du nói, cô không khóc không ầm ĩ, không dây dưa không chơi xấu, không cần gì cả, chỉ cần một tờ giấy ly hôn, đây là chuyện chưa từng có trước đó trong giới nhà giàu.
Lục Huyền Lâm không trả lời được.
“Bây giờ tôi quay về thu dọn đồ đạc của mình một chút, anh không có ý kiến chứ? Có cần kiểm tra không?”
Lục Huyền Lâm muốn nói tục, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, hôm nay anh suy nghĩ rất nhiều, lần đầu tiên cô sảy thai thì anh đã hiểu lầm cô, hơn nữa sự hiểu lầm giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng lớn, cảm giác áy náy đè lên anh đến không thể nổi.
Lý Tang Du không biết suy nghĩ của Lục Huyền Lâm nên nói tiếp: “Đến bây giờ tôi mới phát hiện mình thật sự rất thất bại, bên cạnh không hề có một người bạn, bây giờ muốn tìm người giúp chuyển hành lý đi cũng không có, ha ha...”
Lý Tang Du tự giễu, không cần người khác nói, ngay cả cô cũng xem thường chính mình.
“Đừng có tìm Vu Thiến, cô ta không đáng tin đâu.”
Chỉ có người phụ nữ ngốc này không nhìn thấy lòng người, ngày cô tự tử còn tìm Vu Thiến, lỡ Vu Thiến thấy chết không cứu, cô còn có thể sống cho tới hôm nay sao?
Sau đêm đó, anh càng không thích Vu Thiến, thậm chí đáy lòng cảm thấy chán ghét.
Lục Huyền Lâm không nhắc nhở, Lý Tang Du cũng sẽ không ngốc đến mức tin tưởng Vu Thiến, nhưng Lục Huyền Lâm lại không biết.
Cô đã ngã vào trong hố một lần, cũng sẽ không ngã vào đó lần thứ hai.
Vu Thiến là người thế nào, cô biết rất rõ. Mặc dù Vu Thiến có thủ đoạn, nhưng ít nhất không cần che giấu ở trước mặt cô, loại người này làm cho cô yên tâm hơn.
Tốn công sức suy đoán Vu Thiến, còn không bằng nghĩ cách làm thế nào để giữ khaorng cách với Lục Huyền Lâm thì vẫn an toàn hơn.
“Cô có biết lần này người bắt cóc cô là ai không?”
Lý Tang Du lắc đầu, cô đắc tội nhiều người đến mức không thể đếm trên đầu ngón tay được.
Đúng là phải cẩn thận điều tra, rốt cuộc Lý Tang Du này đã làm chuyện giết người phóng hỏa gì, cô thật sự không làm gì cả, cũng không biết ai có thù hận với mình lớn như vậy, bắt cóc không thành thì phải đâm chết mới bỏ qua.
Chuyện đó đã trôi qua, cô cũng không muốn truy cứu, truy cứu có tác dụng không?
Không có, khi cô biết sự thật thì càng tổn thương hơn.
Lần đầu tiên cô sảy thai do Vu Thiến phản bội, bên ngoài cô tự nhiên không sao, trong lòng vẫn để ý, hai người là bạn thân từ đại học nhưng sau đó lại trở thành kẻ thù, nếu cô cứ truy cứu đến cùng, đứa bé có thể trở về sao?
Lần thứ hai cô sảy thai, muốn truy cứu trách nhiệm của Lục Huyền Lâm, chỉ làm cho cô càng đau lòng, đứa bé vẫn không sống lại được.
Cho nên cô dần dần có suy nghĩ sống bình yên.
Lục Huyền Lâm thấy Lý Tang Du cũng không có hứng thú muốn biết ai bắt cóc mình, anh cũng sẽ không nói thêm gì nữa, bây giờ anh còn có rất nhiều chuyện muốn nói, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp, đành phải nuốt vào trong lòng, lái xe chạy về biệt thự.
Xe dừng trước cửa biệt thự nhà họ Lục.
Lý Tang Du mở cửa muốn xuống xe thì Lục Huyền Lâm gọi: “Lý Tang Du...”
Lý Tang Du quay đầu nhìn về phía anh.
Lục Huyền Lâm nhìn đôi mắt trong suốt không có chút tạp chất thì vẫn không nói ra được lời muốn nói, anh không muốn ly hôn với cô, nhưng anh không thể gánh được hậu quả của việc không ly hôn, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
“Xuống xe!” Sau khi anh sửng sốt mấy giây thì nói ra một câu.
Lý Tang Du liếc mắt, cô vốn muốn xuống xe, cần phải đuổi cô như thế sao?
Trong lòng cô âm thầm mắng câu: Có bệnh à!
Lục Huyền Lâm ngồi trong xe nhìn Lý Tang Du đi vào biệt thự, hai tay siết chặt vô lòng, cuối cùng vẫn từ bỏ chuyện xuống xe kéo cô lại, anh vặn chìa khóa xa rồi lái đi.
Chiếc xe chở theo chủ nhân xông ra ngoài.
...
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, trên mặt đất đầy hỗn độn, tài liệu văng khắp nơi, Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa lớn, không nhìn thấy biểu cảm.
Elise bưng ly cà phê đi vào nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi nói lắp bắp: “Tổng, Tổng giám đốc, cà.... Phê của anh đây.”
“Cút!” Lục Huyền Lâm thấp giọng nói.
Elise không dám nhiều lời, vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Một lúc sau Lục Huyền Lâm mới xoay ghế lại, trên mặt đầy tức giận.
Sau khi anh đưa Lý Tang Du về nhà rồi trở lại phòng làm việc, trong đầu chỉ đầy hình ảnh Thái Vũ Hàng liều mình cứu Lý Tang Du, anh càng không muốn quan tâm thì càng tức giận, trái tim đầy ngột ngạt và khó chịu.