Để thu hút khách hàng, bên ngoài cửa hàng hoa bày một kệ mắt cáo, phía trên bày một ít cây xanh và một vài chậu cây cảnh nhỏ, ngay giữa lại là một bó hoa hồng đỏ rực, được bọc trong giấy hoa màu đen và dải lụa màu xanh sẫm.
Lục Huyền Lâm đánh mắt sang nhìn, A Minh cũng không đẩy xe lăn nữa, nhìn theo ánh mắt Lục Huyền Lâm thấy ngay được bó hoa hồng kia.
Tổng giám đốc muốn mua hoa ư? Hay là mua cây?
Chưa nhìn được quá lâu thì bó hoa kia đã được một cặp tình nhân trẻ mua mất. Người đàn ông ôm vai người phụ nữ, còn người phụ nữ ôm bó hoa hồng, khuôn mặt nở một nụ cười hài lòng hạnh phúc.
“Đi thôi, về bệnh viện trước.” Lục Huyền Lâm thu hồi tầm mắt, trầm giọng nói.
Tay của A Minh lập tức hành động, nhưng trong lòng vẫn còn một nghi vấn rất lớn, đợi khi đỡ tổng giám đốc lên ghế sau, còn mình ngồi lên ghế lái mới không kiềm chế được nghi vấn trong lòng.
“Tổng giám đốc muốn mua gì vậy?”
Lục Huyền Lâm không trả lời, chỉ nhìn những tòa nhà cao tầng lướt vụt qua ngoài cửa sổ, vẻ mặt lúc trầm lúc rạng khiến người ta không đoán ra được tâm tư của anh.
Không nghe thấy ông chủ nhà mình trả lời, A Minh liền yên lặng cầm vững tay lái, một lát sau, trong khoang xe yên tĩnh mới vang lên một giọng nói truyền cảm.
“Cậu nghĩ Tang Du có thích hoa hồng không?”
Thật ra Lục Huyền Lâm cũng không biết lấy lòng phụ nữ cho lắm, từ nhỏ đến lớn đều là phụ nữ chủ động bám lấy anh, hoặc có thể nói là người khác thích anh nhiều hơn anh thích người khác.
Cho nên từ trước đến nay không cần anh đi lấy lòng người khác.
A Minh nghe vậy ngơ ra một lát mới trở lại bình thường rồi nghĩ tới câu hỏi của Lục Huyền Lâm, thì ra là nhìn thấy hoa hồng nên nhớ tới mợ chủ.
Trong tích tắc, A Minh ôi trời một tiếng: “Tôi quên mất tiêu, hôm nay là sinh nhật của cô Lý!”
“Ừ.” Lục Huyền Lâm nghiêm giọng đáp lời. Hôm nay vì cuộc hẹn với Chu Vân Linh mà anh hao tâm tổn trí, nhưng vừa bàn chuyện xong là anh nhớ tới Lý Tang Du ngay lập tức.
Tặng quà vốn dĩ là chuyện nên làm, nhưng lần trước sau khi cô nói chuyện với anh ở bệnh viện, anh lại hơi do dự.
Cô đã nói là không muốn anh làm phiền cuộc sống của cô nữa.
Ánh mắt của Lục Huyền Lâm trở nên u buồn, chỉ cần nhớ tới câu nói này, trái tim của anh lại thấy đau đớn âm ỷ.
“Có thể đấy, không phải phụ nữ đều thích hoa sao? Nếu tổng giám đốc tặng chút trang sức quý giá gì đó, có khi cô Lý lại không thích lắm đâu!”
A Minh vui vẻ phấn khởi, không chú ý tới sự u sầu của Lục Huyền Lâm, anh ta nghĩ đến sở thích của Lý Tang Du, nghĩ tới nghĩ lui lại không hiểu lắm.
Cuối cùng vẫn là quay lại với hoa hồng.
“Cậu giúp tôi đặt một bó hoa đưa đến công ty của cô ấy đi, đừng để cô ấy biết là ai tặng.” Cuối cùng Lục Huyền Lâm vẫn không nhịn lòng được, anh không muốn trong những món quà sinh nhật của Lý Tang Du thiếu đi một phần của anh.
A Minh hưng phấn gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc chọn hoa đi!”
Cái gì mà hoa hồng Damascus gì đó, hoa hồng xanh Enchantress, tặng chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông, nhất định phải nhét đầy vào công ty của mợ chủ!
A Minh thầm nghĩ.
Qua gương chiếu hậu, Lục Huyền Lâm thấy anh ta hơi phấn khích lạ thường, mặt không khỏi tối sầm lại: “Đừng có suy nghĩ lung tung, tặng bó đơn giản nhất là được!”
Không cần động não, Lục Huyền Lâm cũng biết tỏng A Minh đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng mục đích tặng quà là để làm cho cô vui vẻ, chứ không phải áp đặt tâm nguyện của mình lên cô. Đây là đạo lý mà mấy năm nay Lục Huyền Lâm mới hiểu được.
Lúc hoa hồng được đưa đến văn phòng của Lý Tang Du đã là khoảng hơn hai giờ chiều rồi, lễ tân ở dưới lầu gọi điện thoại bảo Lý Tang Du xuống lấy, chờ cô đi đến cửa.
Nhân viên lễ tân ôm một bó hoa hồng đỏ đưa cho cô, không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ: “Hôm nay là sinh nhật của cô Lý à, không biết ai đã mua một bó hoa tặng tới đây.”
Lý Tang Du nhận bó hoa hồng, nhìn bó hoa khoảng hai mươi mốt bông hồng tươi mới, yêu kiều xếp gọn ghẽ, số lượng không nhiều nhưng bó lại thành một bó lại khiến tâm trạng của cô trở nên vui vẻ.
Cô khẽ giọng “ừ” một tiếng, giữa bó hoa có một tấm thiệp viết câu chúc mừng sinh nhật, không ký tên, nhìn nét chữ cũng không biết là ai viết.
Lúc ôm hoa hồng đi lên lầu vào văn phòng, mọi người nhìn thấy trong tay cô ôm một bó hoa hồng, người đẹp hoa xinh, không khỏi đánh mắt nhìn sang mất lần.
“Cô gái của chúng ta hôm nay sinh nhật được nhận nhiều quà thế nhỉ? Hoa hồng đẹp đấy.” Từ Bảo Ngọc cười trêu chọc, nhưng có chiếc vòng tay Tiffany nhái loại cao cấp buổi sáng rồi, bó hoa hồng này lại thành ra yếu thế.
Lý Tang Du tươi cười đáp lời: “Không biết là ai tặng.”
Một đồng nghiệp khác vươn vai trêu ghẹo theo: “Đúng rồi đấy, nhưng vẫn không hơn được chiếc vòng tay Tiffany buổi sáng kia.”
“Tôi cảm thấy tặng hoa hồng thế này rất tốt đấy chứ, của ít lòng nhiều mà! Tặng vòng tay gì đó đắt tiền quá, cũng may là hàng nhái, nếu không làm sao trả lại cho người đó được? Tang Du, cô nói xem có phải hay không?”
Một đồng nghiệp gần đó còn chạy tới hỏi ý kiến Lý Tang Du. Cô đã chuẩn bị sẵn lời đối đáp nên bỗng dưng bị gọi tên cũng không hoảng hốt, trả lời bừa một câu.
“Ừ phải, cũng may biết đó là đồ giả.”
“Đúng đó, tôi cũng cảm thấy tặng hoa hồng rất hay.”
Buổi chiều vốn lúc lúc mệt mỏi uể oải, mọi người thảo luận không ngừng về quà sinh nhật, không mấy ai nói nhiều về bó hoa hồng này, Lý Tang Du mỉm cười theo nhưng cũng không nói nhiều.
Không biết ai tặng hoa đến, nhưng nhìn lại thấy đẹp hơn vòng tay. Thân phận của cô đặc biệt, nhận được quà cũng sợ bị người khác biết cô còn sống trên đời này, nhưng trong lòng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra là ai tặng.
Cô mở giấy gói ra, hai mươi mốt đóa hoa hồng nằm rải rác trên bàn làm việc của cô, cành lá thon dài xanh biếc, cánh hoa đỏ rực, nhìn vô cùng thích mắt.
Lý Tang Du lấy ra một bình hoa từ trong tủ đồ của mình rồi đổ nước vào cắm hoa lên, đặt ở bên cạnh máy tính, một tay chống cằm rồi cứ thế ngẩn người ngắm nó.
Tâm trí cô bỗng nhiên hiện lên cái tên Lục Huyền Lâm, rồi lại lập tức bác bỏ cái tên này ở trong lòng, Lục Huyền Lâm thực sự có khả năng tặng quà cho cô.
Nhưng tặng hoa hồng đơn giản như vậy lại không phải phong cách của anh. Nếu là Lục Huyền Lâm, bét nhất cũng phải tặng chín mươi chín đóa hoa hồng xanh hoặc là 999 đóa hoa hồng Damascus vận chuyển từ Pháp tới bằng máy bay thì mới đủ thể diện.
A Minh đang trợ giúp làm việc trong phòng bệnh bỗng nhiên hắt hơi một cái, Lục Huyền Lâm cũng liếc mắt nhìn anh ta, anh ta xấu hổ sờ mũi, trong lòng còn đang suy nghĩ là ai đang mắng mình!
Mà chuyện này cũng không làm phiền Lý Tang Du quá lâu, bản thân cô cũng không phải là một người thích lo bò trắng răng nên lãng quên chuyện này rất nhanh.
Chỉ là sau này, quà mà Thời Nhiên Phong tặng đã bị Lý Tang Du đặt ở chỗ sâu nhất trong tủ ngay từ đầu, cũng không mở ra để đeo lần nào, bộ váy dài mà Thái Vũ Hàng tặng Lý Tang Du chỉ mặc một lần, cuối cùng vẫn cảm thấy không hợp rồi không mặc nữa.
Duy chỉ có bó hoa hồng kia, nở một tuần mới héo ở văn phòng làm việc của Lý Tang Du, mỗi ngày cô làm việc mệt mỏi đều sẽ ngắm nó một lát.
Lúc hoa héo phải vứt đi rồi, cô còn thấy âu sầu không nén nổi.