Thật đúng là nhạy cảm quá mức mà… hoặc nên nói phải chăng mắt anh ta đừng sắc như vậy thì tốt. Lục Nghiên Tịch vừa tới gần, anh ta đã thấy dáng đi của cô hơi kỳ lạ.
Anh ta trừng mắt nhìn cô ngồi xuống, sau đó dấu vết như ẩn như hiện sau lớp áo cao cổ kia khiến tim anh ta chìm xuống tận đáy vực.
“Đến rồi đấy à.” Hoắc Vũ Khải nở nụ cười, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại.
Bọn họ đã kết hôn rồi mà, chuyện này quá đỗi bình thường.
Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn ngủi mà người này đã nghĩ nhiều đến thế, sau khi ngồi xuống lập tức vào vấn đề chính: “Anh hẹn em ra đây làm gì?”
Cô vẫn chưa quên lời nói của Tư Bác Văn, nên lúc tới đã quan sát xung quanh cẩn thận, sợ bị người khác theo dõi.
Lời này khiến Hoắc Vũ Khải sửng sốt, chỉ cần hai người ở riêng với nhau là cô luôn muốn kết thúc cuộc gặp gỡ nhanh nhất có thể. Trong lòng anh ta thoáng khó chịu, ngoài mặt lại không biểu hiện chút nào. Anh ta từ tốn nói: “Anh tìm được một team, bọn họ có phương pháp điều trị rất tốt cho người thực vật. Trong vòng ba năm từ khi thành lập, bọn họ đã thành công khiến mười người khôi phục bình thường. Chỉ có mỗi việc là bọn họ định cư tại Los Angeles, sẽ không dễ dàng đồng ý di chuyển.”
Đối với một người được phán sẽ sống thực vật cả đời thì đây là một cơ hội.
Hơn nữa, Lục Nghiên Tịch đã từng thử đích thân gọi mẹ mình tỉnh lại, nhưng hề không có tác dụng gì hết. Đôi khi mẹ sẽ lẩm bẩm gọi tên ba, có lẽ là nếu không có ba thì mẹ sẽ không tỉnh lại.
Bất chợt nghe được tin tức như vậy, Lục Nghiên Tịch không nhịn được vui sướng: “Team này đang ở đâu?”
“Los Angeles.” Hoắc Vũ Khải đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch gắt gao.
Quả nhiên, mặt mày cô lập tức suy sụp, ảo não thấy rõ.
Cả đời cô cũng không muốn đặt chân tới nơi thương tâm đó nữa.
“Nghiên Tịch, vì bác gái, anh vẫn hy vọng em đưa bác gái sang đó.” Ít nhất như vậy thì vẫn còn có một tia hy vọng.
Lục Nghiên Tịch do dự một lát, nhắm nghiềm mắt lại. Tới khi cô mở mắt ra lần nữa, lý trí đã lấn át cảm xúc: “Được, em về sẽ bố trí đưa mẹ sang bên đó. Anh giúp em liên hệ với team kia đi.”
“Anh đã liên hệ xong cả rồi, khi nào em xuất phát thì nói với anh một tiếng là được.” Hoắc Vũ Khải cười khẽ, dường như đã sớm đoán trước được kết cục như vậy.
Cảm giác này khiến Lục Nghiên Tịch khó chịu vô cùng, loại cảm giác bị người nhìn thấu này khiến cô bất chợt muốn trốn tránh: “Em về trước đây.” Nói xong, cô mỉm cười lịch sự rồi đứng dậy rời đi.
Cô đang trốn, trốn tình cảm Hoắc Vũ Khải dành cho mình. Cô không thể nào đáp lại anh ta, nhưng vẫn hưởng thụ việc người ta đối xử tốt với mình.
Hoắc Vũ Khải nhìn theo Lục Nghiên Tịch bước ra khỏi nhà hàng, nhìn cô dần hòa vào dòng người, bên môi là nụ cười chua xót.
Có một người ngồi xuống đối diện anh ta, nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Khải, rồi lại nhìn bóng hình xinh đẹp dần xen lẫn trong đám đông: “Khải, làm gì thế? Một người phụ nữ thôi mà. Bên nước tôi nhiều gái xinh lắm, cần gì phải cố chấp chứ?”
Đối phương là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, trên môi luôn nở nụ cười thản nhiên.
Mà rõ ràng, đối phương khá thân với Hoắc Vũ Khải.
“Anh không hiểu đâu.” Hoắc Vũ Khải đáp lại, bưng tách cà phê đắng ngắt trước mặt lên uống một ngụm. Đắng thật đấy, đắng tới tận trong lòng.
“Tìm tất cả chuyên gia nổi danh cũng chẳng lấy được lòng. Anh mới không hiểu ấy.” Người đàn ông nước ngoài đốp lại một câu, nhìn Hoắc Vũ Khải như nhìn một tên ngốc.
Hoắc Vũ Khải cũng không muốn tranh chấp với đối phương nhiều làm gì.
Lục Nghiên Tịch về đến nhà, việc đầu tiên là vào phòng mẹ.
Lý Tang Du vẫn lẳng lặng nằm trên giường, toàn thân tĩnh lặng êm ả như đang mơ một giấc mơ đẹp, còn có thể nhận rõ môi bà khẽ nhướng lên.
Nếu không có chuyện lần đó, họ nhất định sẽ hạnh phúc du lịch ở nước ngoài.
“Bác sĩ, tình trạng hiện tại của mẹ tôi có thể bay tới Los Angeles chứ? Trên đường liệu có phát sinh chuyện ngoài ý muốn không?” Lục Nghiên Tịch thấy bác sĩ bước vào thì lập tức hỏi.
Do Lý Tang Du cần truyền dịch dinh dưỡng nên trong nhà có bác sĩ gia đình lui tới.
Bác sĩ thay bình truyền, lập tức đáp: “Đi thì đi được, nhưng tôi không khuyến khích đâu. Dù sao hiện tại cũng không thích hợp di chuyển người bệnh, nếu xuất hiện tình huống ngoài ý muốn trên máy bay thì không thể xoay chuyển được cục diện.”
Trên máy bay cần cái gì cũng không có, hơn nữa trong lúc đang chuyển động, nếu tiến hành cấp cứu thì nhất định phải rạch phần đầu ra trước, mà thần kinh ở đầu rất phức tạp, chỉ cần lỡ tay đứt một dây thần kinh nào thôi là người bệnh cũng có thể chấm dứt sinh mệnh.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ bác sĩ đi rồi, cô lâm vào rối rắm, do dự.
Cô không dám cược, cô sợ cược thua sẽ mất luôn cả mẹ. Nhưng nếu không đi, rất có khả năng cả đời mẹ cũng không tỉnh lại nữa.
Chỉ có thể nằm thế này cả đời.
Cô nhắn tin trả lời Hoắc Vũ Khải, nói muốn suy nghĩ kỹ hơn.
Lúc Tư Bác Văn về tới nhà, dì Lý lập tức báo cáo Lục Nghiên Tịch đang ở đâu.
Từ lúc ở ngoài về vẫn luôn ở trong phòng mẹ mình.
Tư Bác Văn lên tầng, thấy Lục Nghiên Tịch ghé vào trên giường, nhẹ nhàng nắm tay Lý Tang Du. Cảnh này khiến đồng tử anh co rụt lại, như nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt chợt vụt qua sự căm hận, sau đó nhanh chóng hóa thành vẻ hơi lo lắng: “Em đi gặp Hoắc Vũ Khải nói gì vậy?”
Anh biết ư?
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Lục Nghiên Tịch là không ngờ Tư Bác Văn lại biết chuyện này. Rõ ràng cô đã cố ý vòng đường xa, còn vừa đi vừa cắt đuôi đám người khả nghi rồi, sao có thể vẫn bị theo dõi cơ chứ?
Tư Bác Văn thấy rõ vẻ kinh ngạc của cô nhưng không vạch trần, chỉ yên lặng chờ câu trả lời.
“Hoắc Vũ Khải tìm được một đội chuyên gia, có thể giúp mẹ tỉnh lại. Em muốn thử một lần, nhưng địa điểm xa tận Los Angeles.” Nhắc đến Los Angeles, cô bất giác đè thấp giọng nói.
Lúc này vẻ mặt Tư Bác Văn mới hơi dịu lại, ngồi xổm xuống giúp Lý Tang Du vén lọn tóc ra sau tai: “Vậy đưa mẹ qua đi, thử một lần cũng tốt hơn như bây giờ. Nếu không chính bà ấy cũng khó chịu.”
“Vâng.” Lục Nghiên Tịch khẽ gật đầu, vừa rồi cô cũng đã quyết định muốn thử một lần.
Tư Bác Văn kéo Lục Nghiên Tịch đứng lên, xuống lầu ăn cơm: “Đúng rồi, hôm nay Chu Nhã Khiết nộp đơn từ chức cho anh. Cô ấy có nói nguyên nhân không?”
“À… cô ấy phải lòng một người, vì muốn theo đuổi người đó nên quyết định ra ngoài dốc sức khởi nghiệp. Nếu có thể giúp cô ấy thì anh giúp một chút nhé.” Lục Nghiên Tịch vừa ăn cơm vừa nói.
Không hiểu sao cô rất thích bầu không khí thế này, cảm giác… cực kỳ, cực kỳ giống một đôi vợ chồng.
Tư Bác Văn ‘ừ’ một tiếng, cũng tiếp tục ăn cơm. Nhân lúc dì Lý vào bếp, Tư Bác Văn chợt cúi người đến bên tai Lục Nghiên Tịch, ung dung nói: “Ăn xong đi, còn làm chính sự nữa.”
“Chính sự gì cơ?” Lục Nghiên Tịch buột miệng hỏi lại theo bản năng, sau đó nhìn nụ cười đầy ẩn ý kia của Tư Bác Văn thì lập tức hiểu được.
Mặt cô lập tức đỏ như táo, chỉ là vẫn không tránh được một tối không ngừng lăn lộn.
Đến sáng, cô bị kéo rời giường. Chu Nhã Khiết đi rồi, cô phải tới dạy người mới nên làm thế nào.