Đây là khu vực tư nhân, người bình thường không thể vào.
Trong lúc phân tâm, Lý Tang Du không chú ý viên đá xanh dưới chân mình, phát ra một tiếng "Bụp".
Thái Vũ Hàng đang nhìn biển đột nhiên quay đầu, đối mặt với tầm mắt Lý Tang Du.
Lý Tang Du mới vừa nói, Thái Vũ Hàng quay đầu bước đi.
"Thái Vũ Hàng!"
Anh ta không dừng lại, tiếp tục đi.
"Tôi là quỷ sao? Thấy tôi là chạy?" Từ lần trước tạm biệt nhau ở quảng trường, đã có một khoảng thời gian không gặp lại anh ta, thậm chí ngay cả trên báo cũng không có tin về anh ta, anh ta đột nhiên im hơi biệt tích, như không tồn trên thế giới này.
Theo lý thuyết một ngôi sao đang nổi như vậy kiểu gì cũng nhiều việc, sao lại biến mất không dấu vết?
Lời của Lý Tang Du chỉ làm bước chân anh ta hơi ngừng một chút, nhưng vẫn không dừng lại.
"Bệnh dạ dày của anh khỏi chưa?"
Câu nói bình thường này lại không còn bình thường nữa, kéo bước chân Thái Vũ Hàng lại.
"Có khỏe hay không cũng không liên quan đến cô." Thái Vũ Hàng không quay đầu lại.
Lý Tang Du yên lặng trợn mắt: "Không liên quan, hơn nữa cũng không quen, không quen cũng chưa có thù. Nhưng sao tôi lại cảm giác anh có thành kiến gì với tôi thế, hay là ý trời?"
Đây là cảm giác của cô cho tới bây giờ, không biết tại sao, là trực giác thôi.
Mỗi lần gặp anh ta đều sẽ vô duyên vô cớ nhằm vào cô, nhưng lại biểu hiện không rõ ràng.
"Bởi vì tôi là chủ nợ của cô." Nói ra những lời này, Thái Vũ Hàng chợt xoay người nhìn cô, trong mắt anh ta còn có lửa giận cô không hiểu nổi.
Lý Tang Du trong nháy mắt đã hiểu: "Ý anh là chuyện tôi không đón anh ở sân bay?"
Giận vì chuyện nhỏ như vậy sao?
Một lần sơ sót xong cả đời nhằm vào cô?
Lòng dạ to như lỗ kim.
"... Vậy chuyện sau đó tôi không giúp anh ủi quần áo à? Cái này không bỏ qua được?"
Từ khi nhận nhiệm vụ này, cô xui xẻo từ đầu đến cuối, cô còn chưa than khổ.
Thấy Thái Vũ Hàng vẫn không hết giận, cô không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Vậy anh muốn thế nào mới không so đo nữa?"
Từ sau chuyện Lâm Bách Thần, cô đặc biệt sợ người bắt bẻ, người như vậy dù nói thế nào cũng không thông, làm cô thấy bất lực. Hiển nhiên, sau Lâm Bách Thần, Thái Vũ Hàng là một người thích bắt bẻ.
Cho nên cô không thể không dùng thái độ mềm mỏng hỏi thăm đối phương.
Hoặc là những lời cô nói đúng ý Thái Vũ Hàng, lửa giận trong mắt anh ta từ từ biến mất, đến trước mặt cô, ngây ngốc nhìn cô.
"Nói đi, nhìn tôi làm gì?"
Hồi lâu, Thái Vũ Hàng mới nói ra một câu nói: "Tôi muốn cô đi theo tôi."
Có ý gì?
Là do cô một đêm không ngủ óc phản ứng chậm chạp à? Sao không hiểu anh ta nói gì.
"Cô có thể đi theo Lục Huyền Lâm, tại sao không thể đi theo tôi?"
Lý Tang Du sửng sốt một chút, ý là muốn cô làm người phụ nữ của anh ta?
Lý Tang Du định đưa tay sờ lên trán anh ta: "Có phải anh lên cơn sốt nên nói sảng không?"
Thái Vũ Hàng giữ tay cô lại: "Tôi rất tỉnh táo."
"Anh và tôi mới gặp... Bốn lần, anh đã yêu tôi?"
Không thể trách cô tự mình đa tình, lời Thái Vũ Hàng thật sự là quá mức mập mờ, là phụ nữ đều sẽ hiểu lầm.
Anh ta là minh tinh vạn người mê, số phụ nữ đã gặp qua không đếm xuể, sao hết lần này tới lần khác nhìn trúng cô?
"Đồng ý đi theo tôi, tôi sẽ không ghìm cô nữa."
Phản ứng đầu tiên của cô là trực giác của mình quá chuẩn, từ khi bắt đầu anh ta đã nhằm vào cô.
Nhưng tại sao chứ?
Lý Tang Du muốn rút tay mình về, nhưng anh ta giữ rất chặt, không rút ra được.
"Hai người còn chưa quen, có những lời không thích hợp nói ra, nói ra cũng không ai tin." Lý Tang Du rất cẩn thận uyển chuyển biểu đạt ý kiến của mình.
Cô sợ chọc giận anh ta, giống như năm đó chọc giận Lâm Bách Thần vậy.
Tại sao luôn so sánh anh ta với Lâm Bách Thần? Rõ ràng là hai người, cô luôn có ảo giác cho rằng họ là một người.
"Thái Vũ Hàng, anh thả tay ra đã."
"Không thả, cô trả lời tôi trước."
Lý Tang Du nuốt nước miếng: "Anh cũng biết, tôi một người phụ nữ yêu tiền, phụ nữ yêu tiền đều là người vô tình, anh muốn để sau này khi anh không có tiền, tận mắt nhìn tôi lao vào vòng tay người khác?"
Cho tới bây giờ, cô không thể bỏ cái danh "Tham lam mê tiền", hy vọng có thể đẩy lùi anh ta.
Hôm đó ở quảng trường, anh ta khinh bỉ cô, khinh miệt cô, cô cũng không có vấn đề. Thậm chí lấy tiền ném vào cô, cô cũng chỉ buồn lúc đó, sau này không có bất kỳ cảm giác gì nữa.
Nhưng có lúc sẽ thỉnh thoảng nhớ tới anh ta, thỉnh thoảng so sánh anh ta với Lâm Bách Thần, nhưng đó chỉ là chuyện nhất thời, trừ ra những thứ này, cô không yêu anh ta, cũng không định phát triển đến mức đó.
Thậm chí cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, bọn họ có thể nói chưa phải là bạn, chẳng qua là quen biết mà thôi.
Hôm nay anh ta đột nhiên bày tỏ, ngược lại khiến cô phải giật mình.
"Tất cả tiền của tôi đều cho cô." Thái Vũ Hàng móc ví ra, nhét vào trong tay cô: "Trong này có toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, cô cứ tiêu thoải mái."
Ví tiền nặng trĩu giống như tâm trạng Lý Tang Du bây giờ.
Sao anh ta không hiểu cô đang nói gì?
Cô trả ví tiền trong tay lại cho Thái Vũ Hàng: "Tôi mệt, không muốn tiếp tục chủ đề này."
Trốn chạy là điều duy nhất cô có thể làm.
Đối mặt với Lục Huyền Lâm, cô có thể phản bác, có thể giận dỗi, thậm chí ra tay đánh người. Nhưng đối mặt với Thái Vũ Hàng, cô nhát gan, hèn yếu, thậm chí sợ.
Cô không biết câu đó của mình sẽ kích thích anh ta, khiến anh ta gây ra chuyện đáng sợ, cô đã hối hận một lần, không thể có lần thứ hai, cô tình nguyện chọn trốn tránh cũng không muốn tiếp xúc nữa.
Trong lòng có sợ hãi thì trên mặt sẽ thể hiện ra, Thái Vũ Hàng nhìn thấu nội tâm Lý Tang Du sợ hãi, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Cô sợ tôi?"
"Đúng, tôi sợ anh! Có thể buông tay chưa?" Thái Vũ Hàng vẫn luôn giữ tay cô, chưa từng buông ra.
"Không cho tôi câu trả lời, hôm nay tôi sẽ không buông tay."
"Anh và tôi mới gặp bốn lần, đừng nói là yêu nhau, ngay cả hiểu cũng không, tôi có thể cho anh câu trả lời gì? Anh muốn tôi lừa gạt anh sao?"
"Cô vẫn luôn lừa tôi." Thái Vũ Hàng bình tĩnh trong nháy mắt lại bùng lửa giận: "Vẫn luôn lừa tôi!"
Giờ phút này, Lý Tang Du cảm thấy người nổi tiếng có vô số người hâm mộ này có phải đầu óc có vấn đề không.
Cô lừa gạt anh ta lúc nào?
Sao lại là luôn lừa dối?
"Tôi có điểm gì khiến anh thích? Anh thích tôi chỗ nào?" Lý Tang Du ngổn ngang trăm bề, mới gặp bốn lần, ngoài lần đầu tiên, còn lại ba lần ở chung chưa tới một tiếng, yêu kiểu gì?
Thật sự có kiểu vừa gặp đã yêu?
"Tất cả về cô tôi đều thích, bao gồm cô lừa dối tôi, bao gồm cô tham lam mê tiền." Thái Vũ Hàng nói rất nghiêm túc, ánh mắt rất cố chấp.
Càng làm Lý Tang Du sợ.
Sau màn hỏi đáp căng thẳng là một khoảng yên lặng.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì thêm.
Lúc này, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng và tiếng nước biển đánh lên bãi đá ngầm, tạo thành tiếng sóng vỗ.
Nhìn nhìn, ánh mắt Thái Vũ Hàng đang thay đổi, trở nên rất chiếm hữu.