Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Tang Du lắc đầu nói: "Tôi phải đi rồi." Cô không muốn ở lại thêm một phút nào, nên lập tức đi thẳng vào thang máy.

"Cô Lý, tối hôm qua Tổng giám đốc..." Minh bị chặn ngay trước cửa thang máy đang từ từ đóng lại.

Lý Tang Du đã vào thang máy nên cũng không nghe Minh nói cái gì, cô cũng không muốn nghe, bây giờ cô không phải là viên chức nơi này nữa nên cũng không còn gọi là Tổng giám đốc là cấp trên nữa, tất cả mọi thứ ở đây không liên quan gì tới cô nữa.

Sau khi ra khỏi thang máy đến đại sảnh, cô gặp phải rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.

Chuyện công ty truyền đi nhanh nhất chính là chuyện bát quái, điều này cô đã sớm không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

Chỉ là ở trong đại sảnh, cô lại gặp phải một người, một người mà cô cực kỳ không muốn gặp.

"Chị gái yêu dấu, chị đang làm gì thế?" Lý Uyển Khanh liếc mắt ẩn ý nhìn hộp giấy trong tay của Lý Tang Du.

"Cô cũng thấy mà, tôi từ chức." Lý Tang Du cố ý quơ hộp giấy trong tay ra.

Nhìn vẻ ngoài của cô đang rất bình tĩnh như thật ra nội tâm cô đang cuồn cuộn sôi trào, Lý Uyển Khanh là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, từ khi Lý Uyển Khanh bắt đầu xuất hiện cuộc sống nề nếp của cô đã xuất hiện lắm bụi gai nhọn.

"Xem ra chị không chào đón em trở về, em vừa đến chị đã đi ngay lập tức rồi." Trước sau Lý Uyển Khanh vẫn giữ nguyên bộ dáng ai gặp cũng thương, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Không đợi cho Lý Tang Du đáp lời, Lý Uyển Khanh đã tiến tới áp sát mặt bên tai của cô, nói nhỏ: "Chắc chị hi vọng tôi mãi mãi không trở về, tốt nhất là chết luôn ở bên ngoài luôn chứ gì? Chị thật rất độc ác, tôi sẽ chờ xem bảo ứng của chị." Sau khi nói xong, cô ta lùi về chỗ cũ, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rất hiền hòa.

Nụ cười như thế làm cho Lý Tang Du cảm thấy rất chói mắt.

Báo ứng sao? Lý Tang Du cô đây đã làm chuyện gì thương thiên hại lý mà phải gặp báo ứng chứ?

Chẳng qua cô cũng từng nghĩ, nhưng chưa bao giờ thành công.

Muốn trách cũng chỉ có thể trách thần Vận Mệnh có mắt như mù.

"Có phải chị nhìn thấy tôi rất khó chịu không? Vì tôi chưa chết." Nụ cười của Lý Uyển Khanh càng ngày càng xán lạn.

"Không sai, cô về tôi rất thất vọng, cô nên chết ở bên ngoài đi cho rồi." Lý Tang Du vẫn đang trầm mặc lại chậm rãi nói ra.

"Đừng biết, ngẩng đầu cao ba thước có thần, nếu chị đã dám làm thì nên chuẩn bị tâm lý tìm chứng cứ năm đó chị đã hại tôi, một khi tìm ra được chứng cứ cũng là lúc cả đời chị sẽ bị giam trong ngục, đến lúc đó em gái như tôi sẽ tới thăm tù.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. A Chức
4. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
=====================================

"Ha ha, thế tôi chờ tới ngày đó." Lý Tang Du cười rất vui vẻ.

Còn Lý Uyển Khanh bị thái độ của Lý Tang Du như thế sững người: "Hà tất gì phải có thật giật mình chứ, chị nghĩ rằng làm tôi phải làm bộ? Tôi không giống như cô phải giả vờ cả đời như thế, không biết có mệt không nữa?"

Thái độ của Lý Uyển Khanh đột ngột biến đổi, nhưng rất nhanh cô ta lại khôi phục lại bình thường, nói: "Tôi làm bộ cũng chiếm được không ít thứ tốt, còn chị không giả vờ lại là người mất đi rất nhiều, so sánh thì ai có lợi hơn ai?"

Lý Tang Du nhìn chằm chằm em lại âm thầm nghĩ đến câu lạt mềm buộc chặt, lùi lại một bước tiến hai bước, một tay quét sạch cả nam lẫn nữ, cả già lẫn trẻ: "Xem ra tôi còn phải học tập em gái tốt của mình một chút rồi."

"Tôi không phải đang xem thường chị, chứ chị mãi mãi cũng không học được đâu." Lý Uyển Khanh khinh thường, nói.

Lý Tang Du nhún hai vai: "Vậy cũng tốt, cô cứ làm Lý Uyển Khanh những thứ đồ phiền phức cô muốn lấy thì mau đến lấy về đi."

"Món đồ gì?"

"Lục Huyền Lâm đó! Mà cô thích kiểm đồ đã dùng của tôi mà." Lý Tang Du nói xong cũng bước ra bên ngoài công ty.

Để lại màu xanh bét hiện lên gương mặt của Lý Uyển Khanh, cô ta trừng mắt nhìn bóng lưng của Lý Tang Du giận dữ, nghiến răng nghiến lợi cố nén lại kích động muốn mắng chửi người.

Đến lòng xuống, cô ta lấy điện thoại gọi cho Lục Huyền Lâm.

Lúc này trong văn phòng tổng giám đốc Lục Huyền Lâm đang rất bề bộn, tay thuận tiện bật điện thoại lên nghe, rồi hai tay hai mắt anh lại dán trên tài liệu.

"Khanh, em đến rồi à... Một lát nữa anh sẽ xuống đón em..." Đôi mắt của Lục Huyền Lâm liên tục nhìn chằm chằm vào phần quan trọng của hợp đồng, đây là hợp đồng liên quan vài tỷ, thật vất vả mới bàn xong xuôi nên lúc này anh không thể để xảy ra sơ suất nào.

"Anh đang vội thì em không làm phiền anh, em sẽ đi dạo ở bên ngoài trước đã mấy năm rồi không biết trong nước đã thay đổi thế nào rồi." Giọng Lý Uyển Khanh mềm mại, dịu dàng làm người nghe rất thoải mái.

"Anh sẽ tìm người đi với em."

"Không cần đâu, một mình em cũng có thể đi được mà. Em đi đây."

"Ừm!" Coi như Lục Huyền Lâm có mười hai mươi ngàn phần áy náy, nhưng lúc này anh cũng không đi được, trước mắt có việc rất quan trọng cần hoàn thành gấp rút không thể trì hoãn như thế được, là người kinh doanh có lợi ích lớn trước mắt lại bắt đầu xuất hiện bản chất cuồng công việc không thể kiềm chế được.

Sau khi cúp điện thoại, lúc này Lý Uyển Khanh mới chú ý tới bên cạnh vẫn còn có một người đang nhìn chằm chằm mình, nói đúng hơn là người đó đang nhìn điện thoại di động trong tay cô ta.

"Cô Lý Uyển Khanh, điện thoại di động này của cô..." Minh vẫn nhìn điện thoại di động trong tay của Lý Uyển Khanh, đây không phải là cặp điện thoại di động tình nhân bảng hạn chế, mà tổng giám đốc vẫn luôn cất giữ hay sao?

Vậy trong lòng Tổng giám đốc của anh ta luôn nhớ nhung người bạn gái trước kia chính là Lý Uyển Khanh, nhưng tổng giám đốc đã kết hôn rồi còn thông đồng với bạn gái trước, nếu để Tổng giám đốc phu nhân biết được sẽ nghĩ thế nào?

Lúc ở bệnh viện, anh ta cảm thấy tổng giám đốc quá đáng, nhưng hiện tại còn tặng cho người ta cả điện thoại di động tình nhân.

"Đây là do anh Huyền Lâm đưa cho tôi." Lý Uyển Khanh ngọt ngào trả lời. Cô ta biết chiếc điện thoại di động Lục Huyền Lâm cố ý đưa cho mình là điện thoại cặp, mà Lý Tang Du không có được, cô ta lập tức rất quý trọng nó.

Minh "À" một tiếng nhàn nhạt, rồi đi vào thang máy.

Từ vào trước là chủ cho anh ta cảm thấy Lý Uyển Khanh không có cách nào so được với Lý Tang Du, bất luận là tướng mạo, khí chất lẫn tính cách, anh ta vẫn thiên về Lý Tang Du nhiều hơn.

Biết rõ tổng giám đốc phu nhân là chị ruột của mình, mà còn dám có mối quan hệ lén lút với tổng giám đốc, dù cho dẫu còn vương tơ lòng thì cũng không nên như vậy.

Ấn tượng của anh ta với Lý Uyển Khanh lập tức xấu đi.

Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Minh cầm USB trong tay đặt lên bàn Lục Huyền Lâm rồi lựa ý nói: "Bộ phận văn thư..."

Lục Huyền Lâm đang bề bộn trong công việc đột nhiên ngửa đầu lên nhìn Minh, hỏi: "Bộ phận văn thư?"

Ba chữ phòng văn thư ngang với tên của Lý Tang Du, nên vừa nghe nói đến phòng văn thư anh lập tức có phản ứng.

"Lý Tang Du bị đuổi rồi."

"Hả? Cô ấy bị đuổi?" Tối hôm qua ở trong bệnh viện, anh không đợi được Lý Tang Du, nên Lục Huyền Lâm đã tự đi về trước, ở nhà anh vẫn đợi điện thoại của Minh, nhưng cả buổi tối cũng không có tin tức gì. Ngày hôm nay vừa vào công ty đã vội vàng xử lý hợp đồng, còn chưa kịp hỏi chuyện về Lý Tang Du.

"Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy mợ chủ khi đi ngang qua bộ tư liệu, cô ấy ôm thùng đồ đạc của mình rời khỏi công ty."

Lục Huyền Lâm thả bút trong tay xuống: "Ai đã đuổi cô ấy?"

"Nghe nói là Trương Ngọc."

"Ai cho cô ta cái quyền đó?"

"Không phải là Tổng giám đốc sao? Hiện tại bạn gái trước về rồi, trong mắt ngài còn có mợ chủ đâu chứ?" Vừa mới dứt lời, Minh lập tức muốn tát mình một bạt tai.

Mặc dù lời nói là sự thật, nhưng nói trần trụi ra như thế chọc giận ông chủ của mình, anh ta còn có thể ở lại nơi này sao?

Hiếm khi thấy Lục Huyền Lâm không tức giận.

Hiện tại anh đang nghĩ một buổi tối Lý Tang Du đã ở trong phòng bệnh đi đâu? Đi với ai? Và đã làm gì?

"Tổng giám đốc?" Thấy Lục Huyền Lâm ngẩn người, Minh cẩn thận gọi từng tiếng.

"Soạt!" Lục Huyền Lâm đứng lên: "Đi tới phòng văn thư!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK