Hồi trước Lục Nghiên Tịch cũng từng bảo rằng cô không thể giữ đứa bé vì cô có nỗi khổ riêng.
Nhưng tại sao người này cứ cố chấp, bướng bỉnh không chịu giãi bày nguyên nhân thật sự với anh vậy chứ.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn xoay người toan chất vấn Lục Nghiên Tịch.
Nào ngờ đập vào mắt anh lại là một Lục Nghiên Tịch mặt mày xanh xao đã ngất đi từ lúc nào không hay.
Lòng Tư Bác Văn tức thì trĩu nặng, anh lao tới ôm trọn cả Lục Nghiên Tịch lên rồi bước nhanh vào bệnh viện.
"Lục Nghiên Tịch!"
"Lục Nghiên Tịch, làm ơn tỉnh lại đi mà!"
Tư Bác Văn vừa chạy vừa van nài Lục Nghiên Tịch.
Giây phút nhìn thấy Lục Nghiên Tịch ngất xỉu, anh chợt thấy hốt hoảng và bất an lạ thường.
Nếu Lục Nghiên Tịch có mệnh hệ gì thì Tư Bác Văn sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.
Phía bên này, Hoắc Vũ Khải vẫn còn đứng ở cổng bệnh viện chưa đi.
Anh ta cũng giật thót khi thấy Tư Bác Văn ôm Lục Nghiên Tịch chạy tới.
Hoắc Vũ Khải cũng đứng dậy chạy ra.
Thấy Lục Nghiên Tịch bất tỉnh, Hoắc Vũ Khải giận dữ nghiến răng, lạnh lùng chất vấn.
"Tư Bác Văn, anh đã làm gì Nghiên Tịch thế hả?"
Anh ta biết ngay không được giao Lục Nghiên Tịch cho Tư Bác Văn mà. Tên này đúng là mất trí rồi.
Chắc chắn trong lúc giận dữ anh đã làm gì Lục Nghiên Tịch.
Suy đoán ấy ngày một mãnh liệt khiến gương mặt Hoắc Vũ Khải trở nên tối tăm.
"Tư Bác Văn, hôm nay anh mà không giải thích rõ ràng thì tôi tuyệt đối không tha cho anh đâu."
Tư Bác Văn nghe Hoắc Vũ Khải nói nhưng không thèm đếm xỉa gì.
Bởi giờ không phải lúc để đôi co với Hoắc Vũ Khải.
Anh lạnh lùng ra lệnh: "Tránh ra, đừng cản đường tôi."
Tình hình đang khẩn cấp, phải nhanh chóng đưa Lục Nghiên Tịch đến phòng cấp cứu.
Nếu không thì chẳng ai biết Lục Nghiên Tịch đang bị gì, chuyện gì đang xảy ra với cô mất.
Hoắc Vũ Khải nghe Tư Bác Văn nói vậy mới phát hiện.
Hóa ra nãy giờ anh ta đứng ngay giữa lối cản đường Tư Bác Văn.
Hoắc Vũ Khải vội vàng tránh sang một bên, đe dọa Tư Bác Văn một cách dữ dằn: "Tư Bác Văn, anh liệu hồn cầu nguyện Nghiên Tịch vẫn ổn đi."
Nếu Lục Nghiên Tịch có mệnh hệ gì thì Hoắc Vũ Khải thề sẽ trả thù Tư Bác Văn bằng mọi giá, dù phải kéo cả nhà họ Hoắc vào.
Nhớ đến những chuyện mà gã đàn ông này từng gây ra cho Lục Nghiên Tịch, cơn phẫn nộ vẫn còn bốc cháy trong lòng Hoắc Vũ Khải đến tận bây giờ.
Nếu Lục Nghiên Tịch không khăng khăng chọn Tư Bác Văn thì anh ta đã không buông tay cô rồi.
Phía bên kia, đến khi Lục Nghiên Tịch được đưa vào phòng cấp cứu thì đã là hai mươi phút sau.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, Tư Bác Văn và Hoắc Vũ Khải đứng cạnh nhau với khuôn mặt đầy sốt ruột.
Tư Bác Văn nhìn Hoắc Vũ Khải, ra vẻ không vui: "Ở đây có tôi trông chừng là đủ rồi, về đi."
Lục Nghiên Tịch vốn là vợ anh, anh phải là người trông chừng ở đây mới đúng.
Thế mà cái tên Hoắc Vũ Khải này bám dai như đĩa vậy, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Thấy Tư Bác Văn đòi đuổi mình về, mặt Hoắc Vũ Khải cũng hơi tối sầm lại.
"Anh có tư cách gì mà đuổi tôi!"
"Nếu không tại anh thì Nghiên Tịch đã chẳng ra nông nỗi này rồi. Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?"
Thấy Hoắc Vũ Khải quan tâm đến Lục Nghiên Tịch như thế, Tư Bác Văn bất giác nhếch mép, cảm thấy thật khôi hài làm sao.
Anh sực nghĩ tới điều gì, đôi mắt chợt lóe sáng.
Tư Bác Văn giả vờ tỏ ra khó chịu, còn "xùy" một cách khinh bỉ.
"Còn làm gì nữa?"
"Lục Nghiên Tịch vắt óc tìm cách bỏ con của tôi và cô ta kia kìa, thứ đàn bà như thế còn níu kéo làm gì nữa?'
"Đó là đứa con ruột thịt của tôi vậy mà cô ta lại không hề tỏ ra xót xa chút nào. Lần đầu tiên tôi thấy có con đàn bà nào sắt đá thế đấy."
Tư Bác Văn biết Hoắc Vũ Khải vừa nghe mình nói xấu Lục Nghiên Tịch sẽ nổi điên lên ngay.
Biết đâu làm như này anh sẽ moi được gì đó từ Hoắc Vũ Khải chăng?
Suy nghĩ này làm đôi mắt anh hiện lên sự nhẫn tâm.
Đúng như anh đoán, Hoắc Vũ Khải vừa nghe Tư Bác Văn nói xong đã tái cả mặt.
"Tư Bác Văn, anh không có tư cách chỉ trích Nghiên Tịch như thế!"
"Anh tưởng Nghiên Tịch không muốn giữ cái thai chắc? Đó cũng là máu mủ ruột rà của cô ấy mà, sao cô ấy không đau khổ được chứ?"
Nhớ đến dáng vẻ không nỡ bỏ đứa bé của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải càng thấy xót xa hơn.
Lục Nghiên Tịch đau đáu muốn sinh đứa bé ra, ấy vậy mà tên này lại tỏ thái độ đốn mạt như vậy.
Tư Bác Văn lạnh lùng "xùy" như thể không hiểu Hoắc Vũ Khải đang nói gì.
"Đau khổ à!"
"Đau khổ cái nỗi gì mà lại lén lút đi bệnh viện phá thai thế kia?"
"Luôn mồm nói không sinh được, tôi thấy thực chất là không muốn sinh ra thì có!"
"Con đàn bà đó đúng là đồ hai mặt, bên ngoài thì làm như mình tội lắm nhưng vừa quay đi đã..."
Hoắc Vũ Khải không chờ Tư Bác Văn nói hết đã ngắt lời như thể không nghe nổi nữa.
"Tư Bác Văn, mày ngậm miệng lại cho tao!"
"Mày quá đáng lắm rồi đấy!"
Hoắc Vũ Khải nhìn Tư Bác Văn chòng chọc, cảm thấy không đáng thay cho Lục Nghiên Tịch.
Người đàn ông mà Lục Nghiên Tịch một lòng một dạ lại là một kẻ thế này, quá khốn nạn!
"Sao lại không cho tôi nói?"
"Lục Nghiên Tịch có gan làm mà không có gan chịu bị tôi chỉ trích à?"
"Đúng là hạng đàn bà không tim không phổi, cút nhanh cho khuất mắt tôi. Hôm nay tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của cô ta, tôi tuyệt đối không để con đàn bà đó tiếp tục ở bên..."
Không đợi Tư Bác Văn dứt lời, Hoắc Vũ Khải đã thẳng tay tung cú đấm vào mặt anh.
"Tư Bác Văn, mày là đồ khốn nạn!"
"Câm cái miệng mày lại, mày không có tư cách chì chiết Nghiên Tịch!"
Giờ phút này, Hoắc Vũ Khải bị lời lẽ của Tư Bác Văn làm cho phẫn nộ đến nỗi mắt long lên sòng sọc.
"Thằng đàn ông như mày mới không xứng với Nghiên Tịch!"
"Mày có biết lý do thật sự vì sao Nghiên Tịch phá thai vì mày không? Mày biết mẹ gì mà nói!"
"Nếu Nghiên Tịch sinh con thì cô ấy sẽ chết đấy có biết không! Tư Bác Văn, sao tên khốn nhà mày lại ích kỷ như vậy hả!"
Mắt Hoắc Vũ Khải đỏ ngầu. Giờ đây anh ta cũng không biết mình đang nói gì nữa, chỉ biết trút hết cơn phẫn nộ của mình ra.
Tư Bác Văn sững như trời trồng, ánh mắt đờ đẫn, dù bị Hoắc Vũ Khải đấm cũng quên cả phản kháng.
Cả tâm trí anh chỉ còn câu Hoắc Vũ Khải vừa nói.
Nếu Lục Nghiên Tịch sinh con thì cô sẽ chết...
Đôi mắt Tư Bác Văn bỗng co rút. Làm gì có chuyện nghiêm trọng thế được?
"Hoắc Vũ Khải, anh nói vậy là có ý gì?"