“Uyển Khanh, em thật sự không thể nhớ được gì trong hai năm này sao?” Lục Huyền Lâm cẩn thận hỏi. Nếu có thể biết hai năm nay cô ta sống thế nào, anh mới có thể nghĩ cách tốt để khơi thông cho cô ta.
Lý Uyển Khanh đau khổ lắc đầu, không muốn nói thêm.
“Không nhớ ra khéo còn tốt hơn, bây giờ trở về thì bắt đầu mọi chuyện lại từ đầu. Ăn uống tử tế, nghỉ ngơi cho tốt.” Hiếm khi Lý Tang Du có lòng tốt an ủi, đối với Uyển Khanh, trước giờ cô chưa từng thích cô ta, nhưng thấy chuyện cô ta gặp phải khiến cô ít nhiều cũng động lòng trắc ẩn.
Tuy cuộc hôn nhân của Lý Tang Du không hạnh phúc nhưng tốt xấu gì cũng coi như một đời bình an, không vấp phải trắc trở to tát.
Những lời nói của Lý Tang Du không mang nhiều đạo lý, nhưng lại rất chân thành khiến những người có mặt đều phải ngạc nhiên.
Nhất là ba Lý, trước giờ ông ta đều biết giữa Lý Tang Du và Lý Uyển Khanh bề ngoài có vẻ hòa thuận, thật ra tình cảm của cả hai lại không mấy thân thiết.
Lý Uyển Khanh xảy ra chuyện, ông tin con gái mình không làm, nhưng Lý Uyển Khanh sẽ tin sao? Chuyện này từ đầu tới cuối đều là bế tắc.
Lần này Lý Uyển Khanh trở về, ông chỉ hy vọng hai người có thể chung sống hòa bình, không ngờ hai chị em lại có thể làm được đến bước quan tâm và tha thứ cho nhau.
“Uyển Khanh, chị con nói rất đúng đấy. Con bé quan tâm con như vậy, bản thân con cũng phải cố gắng lên, chăm sóc sức khỏe cho tốt. Đừng có tùy tiện nghi ngờ chị con. Nói thế nào thì hai đứa cũng là chị em lớn lên cùng nhau, sao Tang Du có thể nham hiểm và độc ác muốn hại chết con chứ…” Ba Lý nói.
“Con không hề nghi ngờ chị.” Lý Uyển Khanh lập tức phủ nhận, giả bộ ngạc nhiên nói: “Ai nói chị con như vậy ạ? Làm gì có lý đó.” Cô ta quay sang nhìn Lý Tang Du: “Chị, chị sẽ không làm tổn thương em đúng không?”
“Đương nhiên!” Lý Tang Du gật đầu không chút do dự, cô mà muốn hại người khác thật thì Lý Uyển Khanh còn ngồi đây được chắc?
Nếu là lúc trước, Lục Huyền Lâm sẽ khịt mũi coi thường, bài xích lời nói của Lý Tang Du, anh cũng luôn nghĩ cô là người phụ nữ giả tạo và tàn độc. Nhưng bây giờ anh lại bất giác tin cô.
Hàng loạt điểm đáng nghi khiến những nghi ngờ của anh về Lý Tang Du tiêu tan từng chút một.
Trong lúc nói chuyện, Chu Hoè Hương lại bưng canh thập hoàn tối qua cho Lý Tang Du để cô bồi bổ sức khỏe.
Vẫn chỉ có đúng một bát.
“Canh này của dì chỉ có một bát thôi. Ai muốn ăn thì tự đi mà nấu nhé.” Chu Hoè Hương nói xong liền đi vào bếp.
Lần này Lục Huyền Lâm cũng không nói gì, nói ra thì sẽ tự chuốc họa vào thân. Huống hồ, canh này cũng không thích hợp cho Lý Uyển Khanh uống.
Bữa sáng kết thúc, Lý Tang Du kéo ba Lý ra sân tản bộ, Tiêu Hà cũng vội lo chuyện của mình, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh.
Bây giờ hai người có rất ít cơ hội ở bên nhau, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện riêng cũng gần như không có.
Lục Huyền Lâm vốn muốn nói chuyện tử tế với Lý Uyển Khanh, mới phát hiện cô ta đã nước mắt đầm đìa: “Em sao vậy?”
“Em khó chịu!”
“Khó chịu chỗ nào?”
“Chỗ này…” Lý Uyển Khanh chỉ vào chỗ trái tim mình: “Chỗ này của em đau lắm!”
Lục Huyền Lâm có ngu ngốc đến đâu thì cũng hiểu rõ ý của cô ta: “Uyển Khanh, em đừng nôn nóng, anh đã xử lý chuyện của anh và cô ấy rồi. Dù gì cũng là vợ chồng mấy năm nay, có vài chuyện cần thời gian. Cô ấy là chị em, cho dù ly hôn thì sau này vẫn phải gặp nhau mà, đúng không? Anh muốn dùng cách nhẹ nhàng nhất để ly hôn.”
“Em thấy nhất định là chị ấy không chịu ly hôn phải không?”
Câu nói của Lý Uyển Khanh làm cho Lục Huyền Lâm đơ ra.
Làm gì có chuyện Lý Tang Du không chịu ly hôn, trước giờ cô chưa từng nhất quyết níu kéo cuộc hôn nhân này, cũng không đề ra bất cứ yêu cầu gì cả, thậm chí còn không hề lưu luyến, buông tay vô cùng thoải mái.
Chỉ cần anh vung bút lên, cuộc hôn nhân này sẽ lập tức kết thúc.
Đi đâu tìm một người phụ nữ như vậy chứ?
Ly hôn kiểu này quá dễ dàng.
Anh vẫn cần thời gian gì chứ? Xử lý chuyện gì đây?
Lục Huyền Lâm ngây người khiến Lý Uyển Khanh cho rằng suy đoán của mình là đúng: “Lục Huyền Lâm, anh còn yêu em không?”
“Yêu!” Lục Huyền Lâm hoàn hồn, phản xạ có điều kiện thốt lên chữ này.
“Yêu em thì đồng ý với yêu cầu của chị em đi. Em… em thật sự không chịu nổi nữa rồi. Ngày nào cũng thấy hai người bên nhau thế này, sau đó buổi tối còn… em vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Anh có biết tâm trạng của em không?” Lý Uyển Khanh nghẹn ngào nói ra nỗi uất ức trong lòng mình.
“Buổi tối?” Lục Huyền Lâm ngỡ ngàng: “Buổi tối bọn anh đâu có làm gì.”
“Sao lại không làm gì chứ? Anh nhìn dáng vẻ bây giờ của anh đi.”
Bây giờ dáng vẻ của Lục Huyền Lâm chính là “buông thả quá độ”.
Anh sờ vào mặt mình, chợt hiểu ý của Lý Uyển Khanh: “Em hiểu lầm rồi, tối qua anh là…”
Lý Uyển Khanh lắc đầu lia lịa, cô ta không muốn nghe: “Anh đừng nói, em không muốn nghe.”
“Uyển Khanh, em nghe anh nói, tối qua anh ngủ sô pha, cô ấy ngủ giường, tụi anh có thể làm gì được chứ? Sô pha nhỏ như thế, chắc chắn anh ngủ không thoải mái rồi.”
Cô ta nghe xong thì mới bình tĩnh lại, nhìn anh: “Thật hả?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Vậy tại sao tối qua chị ấy lại cười vui vẻ thế?”
Lý Tang Du có cười ư? Lục Huyền Lâm nghĩ nửa ngày trời mới tỉnh ngộ: “Đó là chuyện cười trong điện thoại của cô ấy, làm anh cũng không cách nào tiếp tục cuộc họp qua video được.”
Ít nhiều Lý Uyển Khanh cũng cảm thấy yên tâm một chút bởi lời giải thích này của anh, nhưng cô ta vẫn rơi nước mắt.
“Em còn khóc hả? Đừng khóc nữa, sức khoẻ của em vẫn chưa hồi phục, không nên cứ khóc mãi như thế.” Lục Huyền Lâm vươn tay lau nước mắt trên mặt cô ta.
“Anh và chị ấy kết hôn đã hai năm, vẫn chưa làm chuyện vợ chồng thật hả?” Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Lý Uyển Khanh rất đau, đây là chuyện mà cô ta không cách nào ngăn được.
“Chuyện này…” Lục Huyền Lâm không biết nên giải thích thế nào. Những ngày đầu trong hai năm kết hôn, anh chưa từng chạm vào Lý Tang Du. Nếu không phải ông nội ra lệnh, anh cũng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình. Ai ngờ một khi phá vỡ nguyên tắc này thì chuyện đã trở nên không cách nào thu dọn, hơn nữa…
Anh có vẻ hơi nghiện cơ thể của Lý Tang Du.
Tối qua rõ ràng biết Lý Uyển Khanh ở ngay phòng bên, nhưng anh vẫn nổi lên dục vọng với Lý Tang Du.
“Anh đừng nói, đừng nói nữa.” Lý Uyển Khanh không muốn nghe sự thật: “Em sợ em không chịu nổi, không biết thì ngược lại sẽ dễ chịu hơn.”
“Uyển Khanh, có nhiều chuyện không như em tưởng tượng đâu.”
“Tại sao anh không chờ em về? Tại sao phải cưới chị ấy?” Đây là điều mà cô ta đau lòng nhất.
Cho dù anh cưới người phụ nữ khác thì cũng tốt hơn là lấy Lý Tang Du. Lục Huyền Lâm nên là của cô ta, cô ta không dễ gì mới cướp được anh từ chỗ Lý Tang Du, ai ngờ cuối cùng anh vẫn thuộc về cô.
Số phận của cô ta đã định sẵn là phải thua Lý Tang Du ư?
“Uyển Khanh, mọi chuyện đều là lỗi của anh. Anh xin lỗi!” Bây giờ Lục Huyền Lâm không cách nào giải thích tình huống của năm đó cả, đều là anh nhất thời manh động, đồng ý với yêu cầu của Lý Tang Du.
Nếu tất cả mọi chuyện có thể làm lại từ đầu, anh chắc chắn sẽ không cưới cô.
Đột nhiên, trong lòng anh có một giọng nói khác vang lên: Thật sự không cưới sao?
Anh im lặng, không biết nên trả lời thế nào.
Bây giờ cảm giác khi ở bên cạnh Lý Tang Du… hình như… cũng không quá tồi tệ…