Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghiên Tịch ngước gương mặt nhỏ lên, trên khuôn mặt nhỏ sạch sẽ đầy sự bướng bỉnh, cứ nhìn Tư Bác Văn như thế.

Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế này, Tư Bác Văn nghiến răng, không tránh được hơi kinh ngạc.

"Không sao, tôi rất ổn."

Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên trông thấy vẻ kinh ngạc của Tư Bác Văn, không hiểu sao Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy hơi buồn cười.

Cô cong khóe môi, thẳng thừng nở nụ cười.

Ngay lúc này, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí, không hiểu sao có chút khó chịu, cô giơ tay vỗ vỗ lồng ngực mình, bắt đầu ho khan.

Khụ khụ…

Lục Nghiên Tịch bị ho thì mặt sẽ đỏ tận mang tai, trong chốc lát cũng không nói ra hơi, thở cũng không thở nổi.

Thấy thế, Tư Bác Văn cũng bị dọa.

Anh vươn tay, vội vàng rút một tờ giấy đưa cho Lục Nghiên Tịch, rồi lập tức vỗ vỗ phía sau lưng của cô.

"Vẫn ổn chứ?"

Lục Nghiên Tịch che miệng, không nói gì.

Cô nhận lấy khăn giấy, lau khóe miệng, chỉ cảm thấy một mùi tanh tưởi của máu lan ra rất nhanh trong khoang miệng.

Nhìn thấy màu đỏ tươi trên mặt khăn giấy, trong lòng Lục Nghiên Tịch căng thẳng, theo bản năng muốn giấu khăn giấy đi.

Quả nhiên bệnh tình của cô lại nghiêm trọng rồi, tuyệt đối không thể để Tư Bác Văn nhìn thấy.

Nhưng mà, dù tốc độ của cô có nhanh hơn nữa thì cũng vẫn bị Tư Bác Văn phát hiện.

Anh nhíu chặt lông mày, thẳng thừng nắm lấy tay Lục Nghiên Tịch, lạnh giọng hỏi.

"Đây là sao?"

Lục Nghiên Tịch sững sờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch: "Tôi, sao tôi biết được."

"Có lẽ hôm qua bị cảm lạnh đó."



Lúc này, sao Lục Nghiên Tịch có thể nói cho Tư Bác Văn biết nguyên nhân thật sự.

Nếu như nói ra, không phải như công khai để người đàn ông này xem mình như trò cười sao?

Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không kiềm chế được khẽ cười. Gương mặt nhỏ trắng bệch không hiểu sao lại khiến cho người ta thấy có chút đau lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt Tư Bác Văn không khỏi tối sầm lại.

Lời nói vốn chuẩn bị thốt ra khỏi miệng lại chỉ biến thành bốn chữ.

"Chú ý một chút."

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Ừm."

Trùng hợp ngay lúc này, bác sĩ đi vào từ ngoài cửa.

Anh ấy giơ tay gõ cửa, cốc cốc…

"Vào đi."

Chỉ thấy bác sĩ cầm theo bản bệnh án, đi vào từ bên ngoài: "Lục Nghiên Tịch đúng không?"

Sau khi nghe thấy lời của bác sĩ, Lục Nghiên Tịch gật đầu liên tục không ngừng.

"Vâng, tôi là Lục Nghiên Tịch!"

"Bác sĩ, sao vậy?"

Bác sĩ mang hàm ý sâu xa nhìn thoáng qua Lục Nghiên Tịch, ngay sau đó thở dài một hơi.

"Gần đây chuyện này của cô rất nghiêm trọng, cô không biết sức khỏe của mình không tốt sao?"

"Bây giờ cái đó của cô đã càng ngày càng nghiêm trọng rồi. Nếu như..."

Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch đã biết bác sĩ muốn tiếp tục nói những gì.

Không đợi bác sĩ nói hết, Lục Nghiên Tịch kiên quyết cắt ngang: "Vâng, tôi biết rồi."

Chỉ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn trắng bệch, trông vô cùng tiều tụy.

Dáng vẻ này rõ ràng là đang che giấu một thứ gì đó, khiến cho người ta không biết nên nói gì mới được.

Thấy cô như vậy, bác sĩ cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, không nói gì.

"Được, nếu như chính cô biết rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không nói những điều khác nữa, khỏi đến lúc đó lại cho rằng bác sĩ chúng tôi lải nhải."

Dứt lời, bác sĩ quay người đang chuẩn bị rời khỏi, không ngờ chợt bị Tư Bác Văn gọi lại.

"Đợi một chút."

Bác sĩ quay đầu, vô cùng khó hiểu nhìn Tư Bác Văn.

"Tổng giám đốc Tư, sao vậy?"

"Lục Nghiên Tịch bị bệnh gì, còn nữa, tại sao lúc nãy cô ấy lại ho ra máu?"

Tư Bác Văn nhìn chằm chằm bác sĩ, trong mắt đầy sự nghi ngờ.

Anh không tin, chẳng lẽ chỉ bị sốt đơn giản như vậy lại có thể khiến cho một người bệnh thành ra như này.



Nghĩ đến đây, ý lạnh trong mắt Tư Bác Văn càng nhiều thêm hơn chút.

Lục Nghiên Tịch ngồi trên giường bệnh, trái tim không khỏi thắt chặt, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.

Nếu để Tư Bác Văn biết, không biết sẽ nói cô như thế nào nữa.

Người đàn ông này, chắc chắn sẽ xem cô như trò cười.

Không được, tuyệt đối không thể như thế này.

Theo bản năng bác sĩ nhìn thoáng qua Lục Nghiên Tịch, không biết nên trả lời như thế nào.

Lục Nghiên Tịch nhìn bác sĩ, không ngừng nháy mắt với anh ấy, căng thẳng đến mức như sắp khóc đến nơi.

Lúc này, cũng chỉ có thể cầu xin bác sĩ tuyệt đối đừng nói ra chuyện này.

Nếu không, thật sự không còn cách nào khác.

Cô cắn chặt môi dưới, trong mắt tràn đầy van xin.

"Hửm?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của Tư Bác Văn vang lên bên tai. Thấy bác sĩ không nói lời nào, anh đành tiếp tục truy hỏi.

Thấy Lục Nghiên Tịch làm đến mức này, bác sĩ cũng cảm thấy trong lòng hơi không nỡ.

Một hồi sau, lúc này anh ấy mới lên tiếng: "Vì bị sốt dẫn đến bây giờ phổi cũng bị nhiễm trùng một chút. Mấy ngày nay chú ý kỹ càng là được."

"Cụ thể không có gì đáng ngại."

Lời của bác sĩ vừa nói ra, lúc này không hiểu sao Lục Nghiên Tịch mới thấy miễn cưỡng thở phào một hơi trong lòng.

May quá...

May là không nói. Nếu không thì cô thấy mình thật sự sắp xong đời rồi.

Tư Bác Văn nửa tin nửa ngờ nhìn lướt qua bác sĩ: "Thật sao?"

"Không có tình huống gì khác sao?"

Lúc nãy, thấy vẻ căng thẳng như vậy của Lục Nghiên Tịch, có lẽ không phải như vậy mới đúng.

Nhưng Tư Bác Văn lại không nói ra được cuối cùng có bất thường chỗ nào.

Bác sĩ gật đầu, trong mắt đầy sự chắc chắn.

"Ừ, không có."

"Tôi còn phải đi kê thuốc cho cô Lục. Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây."

Nghe đến đây, Tư Bác Văn phất tay.

"Đi đi."

Sau khi bác sĩ rời đi, không hiểu sao bầu không khí trong phòng bệnh lại trở nên căng thẳng hẳn.



"Mấy ngày nay dưỡng bệnh cho tốt. Chuyện trong công ty, tạm thời cô không cần để ý."

Giọng nói của Tư Bác Văn vang lên, anh nhìn Lục Nghiên Tịch, vừa nhìn một cái đúng là bộ dáng của người bệnh, thế này thì sao đi làm được.

Vẫn nên ở lại bệnh viện trước đã, dưỡng bệnh thật tốt thì tốt hơn.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Ừ."

"Tôi biết rồi."

Lục Nghiên Tịch không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, gương mặt nhỏ hoàn toàn trắng bệch, trông không tránh khỏi khiến người ta sợ hãi.

"Đúng rồi, sao cô lại bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh vậy?"

Bỗng dưng, hình như Tư Bác Văn nhớ ra chuyện gì đó, hỏi thẳng Lục Nghiên Tịch.

Phải biết rằng, rõ ràng hành vi kia là bị người ta cố tình, cũng không phải là do sơ ý.

Lục Nghiên Tịch lắc đầu: "Tôi cũng không biết."

Nói đến đây, lúc này cô mới nhớ ra, nhất định phải nhanh chóng túm được tên hung thủ đứng phía sau kia ra.

Rốt cuộc là ai hãm hại cô ở sau lưng?

Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, không hiểu sao có chút trêu tức.

"Ngày hôm nay của cô, thật sự cũng nhiều kẻ thù đó."

Đầu tiên là bị người ta đổi hợp đồng, bây giờ lại bị nhốt trong nhà vệ sinh.

Ngay cả Tư Bác Văn cũng thấy Lục Nghiên Tịch có chút xui xẻo.

Nghe thấy lời của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi liếc mắt một cái.

"Vậy sao?"

"Còn không phải nhờ anh ban tặng."

Nếu không phải do Tư Bác Văn, sao cô có thể thành ra như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK