Trong lòng Vu Diễm My, cô ta không tin Lục Nghiên Tịch thật sự có thể hoàn thành tốt toàn bộ giấy tờ đó.
Lục Nghiên Tịch liếc mắt nhìn Vu Diễm My, đáp trả ngay.
"Đừng lo, tôi đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, không cần giám đốc điều hành Vu bận tâm."
Làm sao Lục Nghiên Tịch không biết Vu Diễm My có ý gì, còn gì khác ngoài muốn nhìn cô bị cười chê chứ?
Cơ mà có lẽ lần này phải khiến Vu Diễm My thất vọng rồi.
Biểu hiện của Lục Nghiên Tịch không giống như trong tưởng tượng của Vu Diễm My lắm, cô ta cắn răng, lòng không cam tâm chút nào.
"Liệu mà chuẩn bị đàng hoàng vào, đừng tới đó không những bẽ mặt mình mà còn hạ thấp công ty chúng tôi!"
Phải biết rằng đây là dự án mà cô ta luôn muốn đảm nhận bấy lâu nay, vậy mà bây giờ người phụ trách nó lại biến thành Lục Nghiên Tịch.
Điều này làm cho trong lòng Vu Diễm My căm hận, chán ghét vô cùng!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Vu Diễm My trở nên phẫn hận hơn bao giờ hết.
Nghe thấy lời này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không khỏi nhếch mép, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
"Vậy sao?"
"Hình như cái này không liên quan gì tới công ty các chị mà."
"Nhưng chị đừng lo, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu."
Vu Diễm My càng thấy chướng mắt hơn vì thái độ không xem ai ra gì của Lục Nghiên Tịch.
Cô ta siết chặt tay: "Được, tôi chống mắt lên xem lát nữa cô sẽ lên kế hoạch dự án này như thế nào, tôi mỏi mắt mong chờ!"
Sau đó, Vu Diễm My hừ lạnh một tiếng, ngồi vào ghế.
Cùng lúc đó, đoàn người ông Henry và Tư Bác Văn cũng từ bên ngoài vào.
Thấy Henry đi vào, Vu Diễm My và Lục Nghiên Tịch bèn vội vàng đứng lên.
"Ông Henry, tổng giám đốc Tư!"
Henry gật đầu.
"Ừm, tiếp theo báo cáo tình hình hôm qua chút xem nào? Phải rồi, đã lên kế hoạch cho dự án xong chưa?"
Henry quay đầu, nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch kế bên, lên tiếng.
Lục Nghiên Tịch vội vã gật đầu: "Chắc chắn rồi ạ."
Nói xong, cô nhanh chóng cầm tập tài liệu bên cạnh lên đưa cho Henry và Tư Bác Văn.
"Ông Henry, mời ông đọc trước."
"Đây là một phần bản kế hoạch tôi viết vào đêm qua, tôi đã viết rõ ý tưởng của tôi và quy trình thực hiện cụ thể trong đó."
Lục Nghiên Tịch nhìn Henry, nói.
Lúc nói lời này, theo phản xạ cô thoáng nhìn Tư Bác Văn, dù sao cũng có hơi chột dạ.
Phải biết rằng đây là thành quả sau khi được Tư Bác Văn chỉnh sửa vào đêm qua, nếu không có người đàn ông này...
Không biết bây giờ có bản kế hoạch này nữa không đây.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.
Vu Diễm My ngồi bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực như đã sẵn sàng, chuẩn bị cười nhạo Lục Nghiên Tịch vậy.
Cô ta chống mắt lên xem Lục Nghiên Tịch này viết được bản kế hoạch thế nào.
Nếu viết không tốt thì sẽ mất mặt chết mất!
...
Henry nhận lấy rồi nghiêm túc đọc.
Đọc nội dung trong tập tài liệuvăn kiện, đôi mắt ông ấy bỗng hiện lên vẻ mừng rỡ.
Cứ tưởng Lục Nghiên Tịch không có năng lực thật chứ, dù sao ông ấy toàn nghe nhóm Vu Diễm My bảo vậy.
Nhưng bây giờ xem ra là ông ấy nghĩ nhiều rồi.
Henry không thể không gật đầu: "Khá lắm."
"Nghiên Tịch, bản kế hoạch này cô làmviết tốt lắm! Hợp với ý tưởng trước đó của tôi nữa."
Henry nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy hài lòng.
Ông ấy vừa nói vậy thì nét mặt Lục Nghiên Tịch cũng mừng rỡ theo, cô vui đến nỗi gật đầu.
"Thật không ạ? Ông Henry?"
Kết quả này hơi nằm ngoài dự đoán của Lục Nghiên Tịch.
"Ông Henry, ông xem thử còn chỗ nào cần tôi sửa lại không ạ?"
Mặc dù đã được Henry chấp nhận nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn tỏ thái độ vô cùng khiêm tốn, tiếp tục nói với ông ấy.
Henry gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
"Ừm, chỗ này trở về sau nên sửa lại chút, chỗ này nên rút gọn thêm chút nữa."
Nhận được ý kiến từ Henry, Lục Nghiên Tịch gật đầu.
"Vâng, tôi biết rồi."
Sau đó, đoàn người tiếp tục thảo luận.
Vì dự án này do Lục Nghiên Tịch đảm nhận nên suốt cuộc họp đều là Lục Nghiên Tịch trình bày ý kiến và quan điểm của mình, chỗ nào chưa ổn thì đề ra cho mọi người cùng nhau góp ý.
Vu Diễm My ngồi bên cạnh, nơi đáy mắt hiện rõ sự căm hận.
Cảnh ban đầu cô ta muốn nhìn thấy là Lục Nghiên Tịch xấu mặt, bị mọi người chê bai, nhưng giờ xem tình hình thì không phải vậy!
Ghét chết đi được, cô ta quyết không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Vu Diễm My.
Cùng lúc đó, buổi họp đã tới hồi kết thúc.
Lục Nghiên Tịch đứng ở chính giữa, kết thúc bài phát biểu của mình, cuối cùng nghe thấy một tràng pháo tay vang dội truyền đến.
Bốp bốp...
Vu Diễm My đứng trong góc, nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy thù hận.
Này thì đắc ý, để xem cô có thể đắc ý đến khi nào.
...
Chờ đến khi người trong phòng họp đi hết, Lục Nghiên Tịch mới chuẩn bị ra về.
Nghĩ lại thì cuộc họp hôm nay suôn sẻ là nhờ có Tư Bác Văn.
VNói vậy thì phải cảm ơn người đàn ông đó mới được.
Trong lúc suy nghĩ, Lục Nghiên Tịch đã đi ra ngoài.
Nào ngờ vừa ra khỏi phòng thì đã đụng phải một người đàn ông.
Nhìn gương mặt quen thuộc, đôi mắt đầy lạnh nhạt và xa cách trước mặt, người đàn ông đối diện cô không phải Tư Bác Văn thì còn có thể là ai.
Nhìn thấy Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch vội vàng cảm ơn.
"ỜmCái đó, chuyện đêm qua, cảm ơn anh..."
Mặc dù đúng là cô chẳng ưa Tư Bác Văn gì cho cam, cũng không không muốn tiếp xúc với người đàn ông này, nhưng phép lịch sự cơ bản Lục Nghiên Tịch vẫn có.
Nghe Lục Nghiên Tịch nói vậy, Tư Bác Văn chỉ ngước mắt hờ hững liếc nhìn cô rồi gật đầu.
"Ờ."
Tư Bác Văn không nói gì thêm, chỉ ờ nhẹ.
Thái độ vô cùng xa cách.
Lục Nghiên Tịch không ngờ Tư Bác Văn lại tỏ thái độ lạnh lùng như thế, nhất thời sững sờ, bầu không khí cũng trở nên ngượng nghịu.
"Tôi..."
"Hay là để cảm ơn anh, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?"
Mang ơn người khác thì phải mau chóng trả ơn, đây là cách đối nhân xử thế của Lục Nghiên Tịch từ trước đến nay.
Tư Bác Văn nhíu mày: "Không cần..."
Anh chưa kịp từ chối hết câu thì đã ho sù sụ.
Khụ khụ khụ...
Phút chốc anh đã ho đến mức khuôn mặt lạnh lùng điển trai đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Tư Bác Văn nắm tay lại đặt bên miệng mình.
"Tôi, khụ khụ, không cần!"
"Anh sao vậy, không sao chứ?"
Dứt lời, Tư Bác Văn xoay người đi luôn mà không chút nghĩ ngợi.