Không chỉ Lý Tang Du nhìn Tiền An Na, hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô, đặc biệt là Lục Huyền Lâm, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ cô đã chết tám trăm lần từ lâu.
Việc Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm ly hôn đối với những người khác chỉ có lợi chứ không có hại, sẽ không ai khuyên hai người giảng hòa, bớt một đối thủ cạnh tranh, ai mà không vui?
Nhưng giờ thì khác, dù họ ly hôn hay không, tài sản của ông cụ đều đứng tên Lý Tang Du, nếu thật sự ly hôn, Lý Tang Du có mang hết tài sản đi cũng không liên quan gì tới nhà họ Lục. Cân nhắc lợi và hại, cách tốt nhất là họ không ly hôn, nếu không ly hôn, tài sản nhà họ Lục vẫn ở nhà họ Lục, chỉ cần ông cụ chưa chết, bọn họ vẫn có cơ hội chờ ông cụ đổi ý.
Phòng bệnh lập tức yên tĩnh, ai nấy đều âm thầm suy tính.
Không khí như vậy khiến Lý Tang Du cảm thấy rất ngại ngùng, không phải chỉ là ly hôn thôi sao? Tiền An Na nói một câu thật lòng lập tức trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người, khiến cô rất ngại, bèn đứng lên nói: “Ông, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, mấy ngày nữa ông khá hơn con lại tới thăm ông.”
Trong mắt ông cụ ánh lên vẻ lưu luyến, đôi môi mấp máy, chòm râu bạc trên cằm cũng run rẩy theo: “Tang Du…”
Thấy ông cụ như vậy, Lý Tang Du chạnh lòng: “Ông, đừng ôm hy vọng với con nữa, con sẽ không thay đổi quyết định đâu. Không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, con đi trước đây.”
Ông cụ biết có nói thêm nữa cũng chẳng ích gì, chỉ đành nhìn cô rời khỏi phòng bệnh.
Lý Tang Du đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía mọi người: “Tôi… cuối cùng cũng sắp rời khỏi nhà họ Lục rồi, các người vui chứ?”
Mọi người đều á khẩu nhìn cô, có thể nói gì chứ? Nói lời níu kéo ư?
Trước đây họ đối xử với cô như vậy, giờ nói chẳng phải quá giả tạo hay sao?
Bấy lâu nay, trước mặt cô bọn họ đều không thèm giả tạo, giờ đột nhiên ra vẻ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.
Lý Tang Du nhìn về phía Lục Huyền Lâm: “Từ hôm nay tôi sẽ ở nhà mẹ đẻ, khi nào anh rảnh và có thể tới ủy ban thì báo với tôi một tiếng. Tôi chờ.”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm rất phức tạp, chớp chớp mắt.
Cô thật sự không có chút luyến tiếc nào ư? Dù sao cũng là vợ chồng hai năm, nói ly hôn là ly hôn, còn thoải mái như vậy?
Lúc sắp đi khỏi, Lý Tang Du nở một nụ cười tươi rói với mọi người.
Đây là điều mà mọi người đều cực kỳ ít thấy, lúc này mới phát hiện hóa ra Lý Tang Du thật sự rất xinh đẹp, xinh đẹp tới nỗi có chút lóa mắt.
Nữ chính đi rồi, trong phòng bệnh đột nhiên yên ắng.
Thật lâu sau, Trần Siêu không thể không hỏi lại một lần nữa để xác nhận: “Ông Lục, ông thật sự quyết định người thừa kế di sản là Lý Tang Du sao?”
Ông cụ gật đầu không chút do dự: “Chính là con bé!”
Lý Tang Du từ chối hết lần này đến lần khác nhưng ông cụ vẫn để lại di sản cho Lý Tang Du, có thể thấy được quyết tâm của ông cụ.
Sự quyết tâm này tựa như một quả bom siêu cấp, khiến tinh thần lẫn tâm hồn của những người có mặt ở đây nổ tung.
Ông cụ điên rồi!
…
Hôm sau, bản di chúc lại một lần nữa được đặt ngay ngắn trước mặt Lục Huyền Lâm.
Anh ngây người nhìn bản di chúc, cảm xúc trong lòng hỗn loạn.
Vì bản di chúc này, anh không tới công ty, những người khác trong gia tộc cũng tụ lại thảo luận cùng nhau.
Đây là chuyện lớn, không một ai muốn để lỡ tin tức mới nhất.
“Huyền Lâm à, lát nữa tự mình mang đi đưa, tới nhà người ta nhất định phải biết chừng mực, có gì thì nói hẳn hoi, nhịn được thì nhịn, lùi được thì lùi, đừng có chọc con bé giận.” Mẹ Lục dặn dò.
“Anh, lần này anh thật sự phải chịu ấm ức rồi.” Hà Thất Thất tỏ vẻ đồng cảm.
Ở nhà họ Lục, Lục Huyền Lâm là cậu ông giời, đã bao giờ phải cúi đầu trước mặt một người phụ nữ đâu?
Dù sao giờ cũng đã khác xưa, tất cả mọi người đều phải nhìn sắc mặt Lý Tang Du, đây là sự thật không thể chối cãi.
“Hôm qua mới phát hiện Tang Du xinh đẹp thật, so ra, Uyển Khanh còn kém hơn nhiều.” Lục Hương Cầm, mẹ của Hà Thất Thất đột nhiên nói.
Lời của bà ta cũng là cảm giác chung của tất cả mọi người, trước đây không có ai để ý tới Lý Tang Du, nay giá trị con người của cô bỗng nhiên tăng lên, cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhìn vào mới phát hiện ra chuyện trước đây chưa từng thấy.
“Con trai, cuộc hôn nhân này có thể giữ thì đừng bỏ, nếu thật sự phải ly hôn thì cố gắng níu kéo, còn sau này thế nào thì để sau này tính.” Mẹ Lục hiện giờ chỉ có thể nghĩ được như vậy, mong ông cụ sống lâu trăm tuổi, sau này sẽ đổi ý.
Níu kéo, cũng là suy nghĩ trong lòng Lục Huyền Lâm, một mặt vì tài sản, mặt khác là vì luôn có một cảm giác không nỡ dằn vặt trái tim anh.
Một tuần, hai tuần… một tháng, hai tháng…
Thời gian thấm thoắt trôi.
Nhoáng cái đã qua ba tháng trời.
Ba tháng qua, Lý Tang Du thường gọi điện thúc giục chuyện ly hôn, nhưng đều bị Lục Huyền Lâm lấy cớ bận gạt đi.
Mỗi khi Lục Huyền Lâm bình tĩnh lại để có thể làm việc, Lý Tang Du gọi tới nhắc chuyện ly hôn, tâm tình anh lại hỗn loạn, mất mấy ngày cũng không thể khôi phục. Cứ lặp lại như vậy, anh cũng rất bực bội.
Trong ba tháng, ông cụ tĩnh dưỡng, Lý Uyển Khanh cũng đang hồi phục, bản thân Lý Tang Du cũng đang nghỉ ngơi. Cô rất ít qua lại với nhà họ Lục, thậm chí cũng không giao lưu gì với Lục Huyền Lâm.
Dù sao thì ly hôn đã là chuyện ván đã đóng thuyền, cô cũng không vội, còn về di sản của ông cụ, cô từng hỏi qua luật sư, biết bản thân có quyền từ chối phần di sản này.
Cô thiếu tiền, nhưng không cần một đồng nào của nhà họ Lục cả. Nếu đã đi, thì cô sẽ đi thật sạch sẽ, dứt khoát.
…
Chỉ gặp Lâm Hân một lần ở bệnh viện, xong việc không lâu Lâm Hân cũng xuất viện. Lý Tang Du không có cách nào liên hệ với cô ta, hai người mất liên lạc từ đó.
Từ sau chuyện lần trước, Lâm Hân không có ác cảm với cô nữa, đây dường như là một khởi đầu tốt.
Lý Tang Du ở trong nhà nghỉ ngơi suốt, nhìn chính mình trong gương, không khỏi nhíu mày: “Dì, có phải cháu béo lên không? Eo toàn là thịt luôn này.” Dứt lời, cô còn cố ý nhéo eo mình một cái.
“Béo?” Chu Hòe Hương đang quét dọn chợt ngừng tay lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó lộ ra vẻ bất mãn: “Cô chủ nhìn mình xem, cả người toàn da bọc xương, thịt đâu ra? Cái chữ béo này không có duyên với cô.”
Da bọc xương?
Rõ ràng bản thân trong gương “phúc hậu” đến thế, mà vẫn da bọc xương?
“Dì, kể từ hôm nay dì đừng hầm đồ bổ cho cháu nữa, còn ăn nữa sẽ thành heo thật mất.” Lý Tang Du xoay người mở tủ quần áo ra, chọn từng bộ đồ mặc ra ngoài.
Chu Hòe Hương đành phải gật đầu đồng ý.
Thay quần áo xong, Lý Tang Du xách theo túi ra ngoài, trước khi đi nói một câu: “Cháu phải ra ngoài phơi nắng, đi dạo chút, tối nay chưa chắc sẽ về ăn cơm đâu.”
Xuống lầu, tâm trạng Lý Tang Du rất tốt, chào hỏi từng người trong phòng khách: “Ba, dì, Uyển Khanh, mọi người đều ở đây sao?”
“Con chuẩn bị ra ngoài à?” Ba Lý đang đọc báo tháo kính viễn thị xuống, nhìn cô con gái xinh đẹp của mình.
Hiện giờ, sắc mặt Lý Tang Du cực kỳ tốt, tinh thần cũng rất được, khiến người làm ba như ông vô cùng hài lòng.