Lục Thị phá sản, thân là người đại diện pháp lý như cô lại là người biết tin cuối cùng.
Cái tội này cô gánh, nhưng cũng đủ đè chết cô rồi.
Tư Bác Văn hận cô tới mức này, nhớ lại lúc trước cô cảm thấy anh còn có lưu luyến chút tình nghĩa với mình, hóa ra chỉ là ảo giác mà thôi.
Bây giờ cô cũng không nghĩ ra được ý gì hay ho.
Cũng may dù cô ngồi tù, cô cũng không ngồi được bao lâu.
Chỉ là nửa đời sau của mẹ sẽ sống như nào đây?
Nghĩ tới mấy chuyện này, cô cảm thấy rất áy náy.
“Hóa trị, sau đó kiện ra tòa đi! Cô là người bị hại, lẽ nào cam tâm chết như vậy sao?” Mộ Bảo Vinh gợi ý cho cô một lựa chọn.
Kiện ra tòa?
Với Tư Bác Văn sao?
Cô có bản lĩnh đó chắc?
Lục Nghiên Tịch cười khổ.
“Cùi không sợ lở, cô còn lo ngại gì chứ! Chí ít cũng để cho người khác hiểu được cô bị oan!” Mộ Bảo Vinh tiếp tục khuyên nhủ.
Lục Nghiên Tịch thoáng suy nghĩ một giây.
Nhưng nghĩ tới độ khó của chuyện lần này, cô lại lùi bước.
“Tôi... suy nghĩ một chút đã!” Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại.
“Được, suy nghĩ xong thì báo cho tôi, tôi giúp cô!” Mộ Bảo Vinh kiên định nói.
Lục Nghiên Tịch cảm động gật đầu.
Vào lúc này còn có người tình nguyện giúp đỡ cô, cô không biết phải cảm kích như nào nữa.
Mộ Bảo Vinh lại dặn dò vài chuyện cần chú ý, sau khi trị liệu xong xuôi, Mộ Bảo Vinh cũng không thể làm gì khác hơn là rời đi trước.
Lục Nghiên Tịch nghĩ tới chuyện sẽ lấy cương đối cương với Tư Bác Văn, trong lòng cảm thấy hơi rụt rè e ngại.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Nhưng bây giờ cô phải làm gì đây, ngoại trừ cách này ra thì cô không còn cách nào khác nữa.
Dù sao, cô chết rồi thì mẹ của cô vẫn phải sống tiếp.
Mà cô không muốn để mẹ sống trên đời này lại không có một xu dính túi, sống cảnh già thê lương.
Ngẫm nghĩ nên làm gì với chuyện này, Lục Nghiên Tịch mất ngủ cả một buổi tối.
Sáng hôm sau, trạng thái của cô trông rất kém.
Vốn tưởng hôm nay bọn họ sẽ gọi cô đi thẩm vấn, nhưng mà cô chờ suốt cả một ngày lại không thấy tăm hơi gì, khiến cô rất lấy làm khó hiểu.
Lẽ nào bọn họ quên mất cô rồi à?
Lục Nghiên Tịch nghĩ thông rồi, cô sẽ làm theo cách của Mộ Bảo Vinh, tìm luật sư biện hộ cho mình trước. Nhưng mục đích của cô không phải là giằng co với Tư Bác Văn, mà là tìm cơ hội cầu xin anh buông tha cho mẹ cô.
Bọn họ đã sắp xếp kỹ lưỡng chuyện của Lục Thị rồi, đã chuẩn bị đã lâu như vậy, vốn dĩ cô không có bất cứ phần thắng nào nữa.
Hiện giờ cách duy nhất để có thể cầu xin được Tư Bác Văn cũng chỉ có cách này thôi.
Sau khi quyết định xong, Lục Nghiên Tịch đợi tới lúc thẩm vấn cô.
Nhưng đáp lại sự chờ đợi đó lại chính là mẹ cô tới.
Vừa nhìn thấy cô, Lý Tang Du đã lã chã nước mắt.
“Nghiên Tịch, sao con lại biến thành như vậy? Có phải bọn họ ức hiếp con không?” Mẹ cô rơi lệ hỏi han.
Chỉ có một ngày thôi mà Lục Nghiên Tịch đã tiều tụy như này rồi. So với người mấy ngày trước đó lúc bà tỉnh lại nhìn thấy thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
“Không đâu mẹ, chỉ là con lo cho chuyện của công ty, đang nghĩ cách giải quyết thôi. Mẹ đừng lo lắng cho con, sức khỏe của mẹ mới vừa tốt lên một chút thôi, con không sao đâu!” Lục Nghiên Tịch khẽ cong môi nở nụ cười an ủi bà, nhưng nụ cười này lại làm mẹ cô càng khóc to hơn nữa.
Bà nắm chặt tay Lục Nghiên Tịch: “Lỗi là của mẹ, là mẹ làm liên lụy con... Mẹ không tốt, không nên để con kết hôn với tên khốn đó...”
Lý Tang Du sám hối, hối hận không thôi.
“Mẹ, chuyện qua cả rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Lòng người khó dò, làm sao có thể nhìn thấu được trái tim người ta chứ...” Lục Nghiên Tịch mỉm cười an ủi mẹ mình.
Nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót, áy náy đến cùng cực.
Cuối cùng cô vẫn lừa dối mẹ mình, chưa tới phút cuối thì cô sẽ không nói cho mẹ mình biết bệnh của mình đã tới giai đoạn cuối rồi.
“Đúng rồi mẹ, mẹ tìm giúp con báo lại với bác sĩ Mộ là có vài chuyện con cần anh ấy giúp đỡ...” Lục Nghiên Tịch nói, có vẻ bây giờ cô chỉ có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của Mộ Bảo Vinh mà thôi.
“Bác sĩ Mộ? Cậu ta là ai?” Lý Tang Du ngờ vực hỏi.
Lúc này Lục Nghiên Tịch mới nhận ra mẹ mình chưa từng gặp mặt bác sĩ Mộ.
“Nghiên Tịch, có phải con thấy không được khỏe trong người không?” Mẹ cô lập tức căng thẳng.
“Không phải đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng. Anh ấy là bạn của con, sẽ giúp con giải quyết chuyện của công ty, tụi con muốn thương lượng xem phải nên làm như nào...”
“Không cần thương lượng nữa, mọi chuyện đều xong xuôi cả rồi!” Một giọng nói mang theo sự vui vẻ vang lên, dưới sự dẫn đường của viên cảnh sát, một bóng người đàn ông cao lớn, vô cùng khí phách đi vào bên trong.
Dù nhìn dáng vẻ của ông ta không có gì quá đặc biệt, nhưng khí chất tỏa ra cộng thêm cả người từ trên xuống đều là đồ hiệu, vừa nhìn cũng biết không phải là một người bình thường.
Một người đàn ông hơn bốn mươi, ngót nghét bước sang tuổi năm mươi, cặp mắt ấy đặc biệt rất có hồn.
“Đây là...”
Lục Nghiên Tịch nhìn người kia, trong trí nhớ có chút ấn tượng, nhưng lại bỗng chốc không nhớ ra được người này là ai.
“Nghiên Tịch, con còn nhớ chú Thái không?”
Lý Tang Du hỏi Lục Nghiên Tịch, lại vỗ đầu mình một cái, ngượng ngùng cười nói: “Con coi mẹ kìa! Tới thăm con lại quên mất phải nói cho con biết một chuyện mừng như vậy. Nguy cơ của Lục Thị chúng ta được giải quyết rồi, đều là công của chú Thái con hết đó.”
“Chú Thái?”
Lục Nghiên Tịch nhìn người đàn ông kia, ký ức trong đầu cũng đã nhanh chóng ùa về.
Chú Thái này tên là Thái Vũ Hàng, trước đây có quan hệ rất tốt với nhà họ Lục, nhưng sau đó không biết ông ta có mâu thuẫn gì đó với ba nên đã dọn ra nước ngoài.
Trước đây nhà họ Thái cũng coi như rất có tiếng tăm ở Vân Thành, sau khi chú Thái xuất ngoại thì đã tập trung phát triển chuyện làm ăn ở nước ngoài, nghe nói làm ăn rất phát đạt.
Nhưng nhà họ Thái và nhà họ Lục hầu như đã cắt đứt liên hệ, nguyên nhân trong chuyện đó như nào thì Lục Nghiên Tịch cũng không biết.
“Nghiên Tịch, mấy ngày nay con chịu khổ rồi, chú đã mua hẳn Lục Thị, giải quyết xong xuôi mấy vụ kiện cáo của con, con có thể quay trở về nhà rồi!”
Thái Vũ Hàng nhìn Lục Nghiên Tịch, mỉm cười rất hiền lành.
Lục Nghiên Tịch ngẩn người, đã mua đứt cả Lục Thị rồi?
Nói cách khác, Lục Thị bây giờ đã là của chú Thái!
Còn cô, cũng đã không cần phải lên tòa án giằng co với Tư Bác Văn nữa rồi?
“Còn không mau cám ơn chú Thái đi!”
Lý Tang Du mỉm cười thúc giục.
Trong lòng Lục Nghiên Tịch có một nửa là vui mừng, một nửa còn lại là lo âu.
Tư Bác Văn sẽ buông tha cô như vậy sao?
Chỉ e là cô vẫn sẽ không thể nào bình tĩnh lại được.
Trên đường quay trở về, cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng hiểu rõ được mọi chuyện.
Hóa ra là Hoắc Vũ Khải biết Lục Thị gặp chuyện, sau đó đã lập tức đi tìm chú Thái để nói rõ tình hình của Lục Thị cho ông biết.
Thái Vũ Hàng lập tức quyết định về nước để cứu Lục Thị, mua đứt Lục Thị để Lục Thị có thể tiếp tục kinh doanh. Mà hiện tại dù Lục Nghiên Tịch không còn là người đại diện pháp lý nữa nhưng cô vẫn nhậm chức cũ ở đây, những dự án trước đây của Lục Thị đều vẫn tiến hành kinh doanh như cũ.
Như vậy, cũng sẽ không còn chuyện Lục Nghiên Tịch cuỗm đi khoản vốn khổng lồ, mà người đại diện pháp lý mới của Lục Thị cũng không truy cứu tội trạng của Lục Nghiên Tịch, mọi chuyện cứ như thế mà cũng trôi qua trong êm đẹp.
Thoắt cái đã về đến nhà, đây là căn nhà mà Thái Vũ Hàng đã chuẩn bị thêm lần nữa cho bọn họ.
Căn nhà trước kia có quá nhiều kỉ niệm gia đình.
Lý Tang Du vừa về tới nơi đã tức cảnh sinh tình, tâm trạng vô cùng buồn bã.
Chuyện này không tốt cho sức khỏe của bà, cho nên Thái Vũ Hàng đã tự tìm cho bà một căn nhà mới.
Nơi này có vẻ thoải mái hơn rất nhiều so với căn nhà cũ.
Lục Nghiên Tịch rất cảm kích chú Thái, dù sao những hồi ức trong căn nhà cũ đó sẽ rất bất lợi đối với mẹ của cô.