Cô chậm rãi mở mắt ra, lọt vào mắt là một mảng trắng lóa như tuyết.
Mùi thuốc khử trùng gay mũi không ngừng xông vào khoang mũi khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô mím đôi môi khô khốc, không nhịn được mà liếm khóe môi: “Khát…”
Lục Nghiên Tịch vừa mới lên tiếng thì một giây sau đã có ly nước đưa tới bên miệng cô.
“Đây.”
Chỉ thấy Tư Bác Văn nhìn cô, trong mắt đầy vẻ quan tâm không giấu được.
Lúc này Lục Nghiên Tịch mới chú ý tới và phản ứng lại, thì ra Tư Bác Văn vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Cô nhíu mày: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi nhíu mày: “Em uống nước trước đi, lát nữa rồi nói sau.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm.”
Cô nhận lấy, uống từng chút một cho đến khi cạn sạch.
Trông Lục Nghiên Tịch cứ như là người đã lâu rồi không được uống nước nên cực kỳ khát.
Sau khi uống nước xong, Lục Nghiên Tịch giương mắt lên nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt.
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông đầy vẻ mệt mỏi, còn có quầng thâm dưới mắt.
Nhìn đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi giật mình: “Anh, anh ở đây trông em suốt đêm sao?”
Bộ dạng này của Tư Bác Văn, làm sao còn có thần thái xán lạn như bình thường nữa chứ, vừa nhìn đã thấy hốc hác rồi.
Nghe được lời Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn gật đầu: “Ừ, đừng lo cho anh, anh không sao.”
Chẳng phải chỉ là thức sáng đêm hay sao, chuyện này cũng không có gì cả.
Chắc chắn là khi Lục Nghiên Tịch bị bệnh sẽ vất vả hơn anh nhiều.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tư Bác Văn lại càng thêm lo lắng và thương tiếc.
“Em đói chưa? Em có muốn ăn gì không.”
Nhìn bộ dạng này của Tư Bác Văn, không hiểu sao mà Lục Nghiên Tịch lại luôn cảm thấy anh có chút kỳ lạ, không giống bình thường chút nào.
Lục Nghiên Tịch nói: “Tư Bác Văn, có phải hôm nay anh uống lộn thuốc không hả?”
“Nhìn anh có vẻ không ổn lắm.”
Lúc bình thường, làm sao Tư Bác Văn có thể nói với cô như vậy, cho dù lúc nói chuyện thì cũng sẽ không phải là giọng điệu này.
Nghe thấy lời trêu ghẹo của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng không tức giận.
Khóe miệng anh giật giật: “Nghĩ gì thế, bây giờ anh rất bình thường.”
“Anh đi kiếm thức ăn cho em, từ đêm qua tới giờ em vẫn chưa ăn gì cả.”
Nói xong, Tư Bác Văn đứng dậy và đi thẳng ra ngoài.
Nhưng anh còn chưa đi được mấy bước thì Lục Nghiên Tịch đã vươn tay ra và níu anh lại.
“Em không ăn!”
“Nếu anh đói thì anh mua phần của anh là được rồi.”
Từ hôm qua đến giờ, mặc dù mình vẫn chưa ăn gì nhưng mà cô luôn cảm thấy dạ dày cứ trướng lên.
Nếu như muốn cô ăn ngay bây giờ thì chắc chắn là cô sẽ ăn không nổi.
Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cũng không nỡ ép cô nữa.
Anh ngồi bên cạnh Lục Nghiên Tịch: “Được rồi, vậy thì không ăn!”
Một giây sau, Tư Bác Văn ôm Lục Nghiên Tịch vào lòng, anh cứ ôm cô dịu dàng như thế.
Lục Nghiên Tịch chợt sững sờ vì động tác đột ngột của Tư Bác Văn.
Cô đang định đẩy anh ra thì ngay sau đó giọng nói của Tư Bác Văn đã vang lên.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm em.”
Giọng nói của Tư Bác Văn có chút quyến luyến lòng cô không khỏi cảm động.
Bàn tay vốn đang ở trên không trung của Lục Nghiên Tịch chợt cứng đờ.
Tư Bác Văn như vậy, không hiểu sao mà lại khiến cô cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Rất lâu sau đó cô mới chậm rãi ôm lại Tư Bác Văn.
Lục Nghiên Tịch nhíu mày: “Tư Bác Văn, rốt cuộc thì hôm nay anh làm sao thế? Sao lại kì lạ như vậy.”
Bộ dạng này của Tư Bác Văn không giống như mọi ngày, luôn làm cho cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tư Bác Văn không nói gì mà cứ nhìn cô như vậy.
Rất lâu sau đó anh mới mở miệng.
“Nghiên Tịch, sau khi xuất viện, chúng ta đi phá thai đi.”
Tư Bác Văn vừa dứt lời, trong nháy mắt, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy giống như sét đánh giữa trời quang, cả người cô cũng chấn động.
“Anh, anh nói cái gì?”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch đầy vẻ ngạc nhiên, cô khó hiểu nhìn anh.
“Tư Bác Văn, anh có biết là anh đang nói gì không?”
Phải biết rằng, chẳng phải người đàn ông này là người phản đối việc phá thai nhất hay sao? Vậy mà bây giờ anh lại nói như vậy, thật đúng là làm cho cô trở tay không kịp.
Tư Bác Văn gật đầu, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
“Anh biết anh đang nói gì, anh cũng biết rõ hơn bất kỳ ai.”
Nếu như đổi lại là trước đây thì chắc chắn là Tư Bác Văn sẽ không nói ra những lời này, nhưng mà tình huống bây giờ thì lại khác.
Với tình trạng sức khỏe của Lục Nghiên Tịch hiện nay, nếu như cố gắng sinh con, đến lúc đó không phải một xác hai mạng, khả năng rất lớn cũng là Lục Nghiên Tịch sẽ…
Nghĩ tới đây, đáy lòng Tư Bác Văn không khỏi đau đớn.
Nếu như phải dùng mạng Lục Nghiên Tịch đổi lấy mạng đứa nhỏ, vậy thì thà rằng anh không cần.
“Nghiên Tịch, anh đã liên hệ với bác sĩ xong rồi, đến lúc đó chúng ta cứ đến đó là được.”
Tư Bác Văn cứ nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy rồi tự mình đưa ra quyết định.
Nhìn thấy Tư Bác Văn như thế, Lục Nghiên Tịch lên tiếng, cô thẳng thắn từ chối: “Không được.”
“Em đã nghĩ kỹ rồi, em muốn giữ con lại.”
Lúc trước cô thật sự muốn phá thai nhưng mà bây giờ sau khi thời gian dần trôi qua thì suy nghĩ của cô cũng đã thay đổi rồi.
Nếu như bệnh tình của cô không thể khỏi hẳn, đến cuối cùng cũng là chết thì còn không bằng lưu lại hy vọng trên thế giới này.
Chẳng qua, Lục Nghiên Tịch vừa mới nói ra thì đã bị Tư Bác Văn từ chối thẳng thừng.
“Không được!”
“Em đừng hòng mơ tưởng.”
“Nghiên Tịch, anh có thể đồng ý với em mọi chuyện, nhưng mà chuyện của con thì chúng ta không cần thương lượng nữa.”
Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, trong lòng Lục Nghiên Tịch dấy lên cơn giận dữ.
Người đàn ông này xem cô là gì vậy hả?
Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là Tư Bác Văn quyết định, dựa vào cái gì mà lần nào quyết định của cô cũng bị anh bác bỏ.
Lục Nghiên Tịch giương mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bướng bỉnh.
“Tư Bác Văn, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
“Lúc trước người không cho em phá thai là anh, anh luôn miệng nói muốn em sinh con ra.”
“Bây giờ khó khăn lắm em mới muốn sinh con, anh lại ép em phải phá thai, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Nói xong, cảm xúc của Lục Nghiên Tịch cũng không tránh được mà có chút suy sụp.
Cảm giác vô lực sâu sắc này đang bao phủ toàn thân cô.
Lần nào cũng vậy, chẳng lẽ cô lại không thể có quyết định và ý tưởng của riêng mình hay sao?
Nghĩ đến đấy, một giọt nước mắt nóng bỏng chợt vương trên khóe mắt Lục Nghiên Tịch.
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như thế, Tư Bác Văn hoảng hốt.
Anh vươn tay ra vội vàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Lục Nghiên Tịch.
“Nghiên Tịch, em đừng khóc!”
“Anh cũng không nỡ phá con, nhưng mà em phải suy xét đến sức khỏe của mình.”