Cô nhướng mắt nhìn Hoắc Vũ Khải trước mặt.
"Vũ Khải, kết quả như thế nào?"
Cho dù Lục Nghiên Tịch không mong muốn thì những thứ nên đến, sớm muộn cũng phải học cách đối mặt.
Vấn đề có tìm được tủy thích hợp hay không vẫn quấn quanh trong lòng Lục Nghiên Tịch, không thể gạt đi được.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, trong mắt Hoắc Vũ Khải tràn đầy lo lắng.
"Nghiên Tịch, em."
Khuôn mặt Hoắc Vũ Khải tràn đầy do dự, muốn nói gì đó với Lục Nghiên Tịch nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khiến cho anh ta nhất thời trở nên rối rắm.
Thấy dáng vẻ này của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không hiểu cho được, cô nói thẳng.
"Vũ Khải, không cần biết kết quả ra sao, em chỉ muốn nghe sự thật."
Cho dù, kết quả là không như ý muốn.
Sau khi Lục Nghiên Tịch nói vậy, cho dù Hoắc Vũ Khải có muốn như nào thì cũng không nói thêm gì được nữa.
Anh ta thở dài, lập tức nói.
"Nghiên Tịch, chắc em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt vào."
"Hiện tại muốn tìm được tủy thích hợp không dễ vậy đâu, anh vẫn hy vọng em có thể cân nhắc điều trị bằng hóa trị."
"Làm vậy sẽ giúp ích cho bệnh tình của em hơn."
Nghe đến đây, trái tim Lục Nghiên Tịch không nhịn được trầm xuống.
Hết lần này đến lần khác đều như thế này, vừa có hy vọng thì ngay sau đó lại là thất vọng.
Cô lắc đầu, vẻ mặt đầy hoảng hốt.
"Vũ Khải, lời em muốn nói vẫn là câu nói trước."
"Nếu như không có tủy thích hợp, vậy thì cứ mặc kệ nó."
"Em sẽ uống thuốc để tạm thời kiểm soát trước, nếu như thật sự không được nữa thì đến lúc đó lại nói sau..."
Bây giờ mà muốn cô thử liệu pháp hóa trị là chuyện chắc chắn không thể nào rồi.
Lục Nghiên Tịch không thể trơ mắt nhìn mình điều trị bằng hóa trị.
Những ngày tháng rụng sạch tóc và chỉ có thể nằm trong phòng bệnh quả thực là địa ngục đối với cô.
Thái độ của Lục Nghiên Tịch vô cùng kiên quyết, cho dù Hoắc Vũ Khải có nói thế nào thì cô vẫn giữ thái độ như cũ.
"Vũ Khải, em sẽ không dùng liệu pháp hoá trị."
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt không thể che giấu sự lo lắng ngập tràn.
Mối bận tâm trong lòng anh ta chính là Lục Nghiên Tịch.
Thế nhưng thật không may, người con gái tốt bụng trong lòng anh ta lại trở nên như thế này.
Mặc dù Hoắc Vũ Khải không nói gì, nhưng Lục Nghiên Tịch nhìn ra được vẻ buồn bã và lo lắng trong ánh mắt anh ta.
Để Hoắc Vũ Khải không cảm thấy khó chịu vậy nữa, Lục Nghiên Tịch cong khóe miệng, giả vờ thoải mái nhìn anh ta.
“Được rồi, anh xem, giờ em không điều trị bằng hoá trị chẳng phải vẫn rất tốt sao?"
"Bác sĩ nói chỉ cần kiểm soát thật tốt thì dùng thuốc vẫn có thể kiểm soát được bệnh."
"Vũ Khải, anh không tin em thì cũng thôi đi, chẳng lẽ đến bác sĩ anh cũng không tin sao?"
Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa nhíu chặt mày, giả vờ không vui nhìn anh ta.
Nghe thấy Lục Nghiên Tịch nói vậy, Hoắc Vũ Khải vội vàng giải thích.
"Không, anh không có ý đó!"
"Nếu anh đã không có ý đó, vậy thì đừng nghĩ nhiều như vậy nữa làm gì."
"Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!"
Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, trong mắt tràn đầy kiên quyết, nhưng dường như những lời này không chỉ là nói với Hoắc Vũ Khải, cũng là đang tự an ủi chính mình.
Hoắc Vũ Khải gật đầu: "Ừ, em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."
Có lẽ là cảm thấy chủ đề này quá nặng nề nên Lục Nghiên Tịch vội vàng đổi chủ đề khác.
"Vũ Khải, kể cho em nghe về tình hình gần đây của anh đi, bác trai bác gái thế nào rồi?"
"Đều rất tốt, khi nào em rảnh thì đến nhà anh chơi."
Phải biết rằng, Hoắc Vũ Khải và Lục Nghiên Tịch cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Lúc nhỏ, gần như hai gia đình thường xuyên chơi với nhau, chỉ tiếc là từ khi nhà họ Lục xảy ra chuyện như vậy thì cũng không còn...
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng ạ, đợi đến khi em về nước, lúc nào có thời gian em sẽ đến thăm bác gái."
"Được, chốt nhé!"
...
Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải đang cười cười nói nói trong quán cà phê, còn lúc này ở một bên khác.
Mới sáng sớm, khi đoàn người Tư Bác Văn đang chuẩn bị bắt đầu công việc, họ không hề thấy bóng dáng của Lục Nghiên Tịch.
Đối với Vu Diễm My, chuyện Lục Nghiên Tịch vắng mặt hiển nhiên là một tin tốt.
Nếu người phụ nữ kia ở đây thiì sẽ cản trở sự phát huy của cô ta.
Bây giờ, cô ta có thể tha hồ trò chuyện với Tư Bác Văn rồi.
Chẳng qua là sắc mặt của Tư Bác Văn có chút khó coi, cứ luôn nhíu mày.
Anh nhìn Chu Kha Nguyệt, hỏi thẳng.
"Mọi người đã đến đông đủ chưa?"
"Lục Nghiên Tịch ở đâu?"
Lúc này là lúc nào rồi mà vẫn chưa tới.
Vu Diễm My đứng bên cạnh, nói một câu kỳ kỳ quái quái.
"Chẳng lẽ lại muốn cả đám người chúng ta ở đây đợi cô ta sao? Công việc của hôm nay chẳng lẽ lại không tiến hành nữa à?"
Vu Diễm My vừa nói xong, sắc mặt của Tư Bác Văn lại tối đi rất nhiều.
Chu Kha Nguyệt vội vàng nói: "Tổng giám đốc, hôm nay Nghiên Tịch xin nghỉ."
Tư Bác Văn cau mày: "Xin nghỉ?"
Người phụ nữ đó bị làm sao vậy? Chẳng lẽ đêm qua cô ngủ không ngon?
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn không khỏi có chút lo lắng.
Chu Kha Nguyệt gật đầu: "Tôi cũng không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ là sáng sớm hôm nay Nghiên Tịch đã gọi điện cho tôi xin nghỉ."
"Bảo là có chút chuyện cá nhân..."
Nghe đến đây, sự lạnh lẽo tản ra từ người Tư Bác Văn càng nhiều hơn.
"Ừ."
"Vậy không cần quan tâm cô ấy nữa, tiếp tục làm việc!"
Nếu người phụ nữ này đã muốn xin nghỉ, vậy thì anh cũng không cần biết lí do cô xin nghỉ để làm gì cả.
Trong quá trình làm việc, cho dù thế nào thì Tư Bác Văn vẫn luôn có dáng vẻ hơi bồn chồn lo lắng.
Anh vẫn luôn nghĩ về chuyện của Lục Nghiên Tịch.
Người phụ nữ đó, chẳng lẽ lại ốm thật à?
Hoặc là, hôm qua Lục Nghiên Tịch có nói hôm nay cô muốn rời đi!
Nghĩ đến đây, tim Tư Bác Văn chợt lỡ một nhịp.
Anh vội nói với Lăng Thiệu Huy ở bên cạnh.
"Cậu đi điều tra cho tôi xem bây giờ người phụ nữ Lục Nghiên Tịch này đang ở đâu."
Nếu đúng là Lục Nghiên Tịch dám lén lút rời đi, Tư Bác Văn anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Lăng Thiệu Huy vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trước câu nói đột nhiên này của Tư Bác Văn.
Một giây sau, lúc này Lăng Thiệu Huy mới gật đầu.
"Vâng, tổng giám đốc!"
"Nếu cô ấy đã rời khỏi làng nghỉ mát thì lôi cô ấy về cho tôi."
Tư Bác Văn không nhịn được lại dặn dò Lăng Thiệu Huy thêm một câu.
Lăng Thiệu Huy gật đầu: "Vâng, tổng giám đốc."
Vừa dứt lời, Lăng Thiệu Huy lập tức xoay người rời đi.
Vu Diễm My đứng bên cạnh Tư Bác Văn, tâm tư của người đàn ông đã không còn ở đây nữa, làm sao cô ta lại không cảm nhận được cơ chứ.
Cô ta nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt đầy căm hận.
Thật đáng ghét!
Lục Nghiên Tịch đã không có mặt ở đây rồi, nhưng hiện giờ sao vẫn là như thế này cơ chứ.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục nói chuyện công việc!"
"Lần này dự án tạm thời ở..."