Nhìn biểu hiện của cô, Vương Chấn có chút kinh ngạc. Xem xong những tin tức này mà cô vẫn có thể bình tĩnh được, hơn nữa vui vẻ ăn mì xong là thoải mái bước vào vách ngăn, ở lại đó, còn không mất công ông ta phải bắt trở lại.
Trong lúc mải nghĩ ngợi, ông ta đã bê bát vào bếp.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, Lục Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Uông Minh Nhã. Cũng may mà liên lạc trong khoảng thời gian này, cô đã nhớ được số của Uông Minh Nhã.
Vừa kết nối, Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói vô cùng sốt ruột của Uông Minh Nhã: “Tôi đã nói rồi, Lục Thị vẫn còn đấy, chưa bán đi, không có chuyện tổng giám đốc Lục bỏ chạy đâu. Đã bảo các anh đợi thêm một chút rồi còn gì? Mỗi ngày đổi hơn chục số. Lục Thị to như thế có thể chạy được chắc?”
Nghe xong đoạn ấy, Lục Nghiên Tịch đã hiểu: “Lục Thị đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại thành ra thế này?”
Là giọng nói của Lục Nghiên Tịch. Uông Minh Nhã lập tức ngồi thẳng dậy, suy nghĩ về việc của Lục Thị, kể lần lượt: “Lần đầu dự án đến đòi tiền, tổng giám đốc Tư đã giải quyết giúp, nói là có thể đến Tư Thị nhận khoản tiền này. Thế nhưng nhóm cổ đông kia cho rằng đã có tổng giám đốc Tư thì những dự án đó không dừng lại cũng không có vấn đề gì, nên tiếp tục khởi công. Cách đây không lâu, Ngụy Như Mai nắm quyền ở nhà họ Tư, đã tổ chức họp báo và nói rằng họ Tư và nhà họ Lục không còn quan hệ gì, rằng hai người đã ly hôn, còn lấy cả giấy chứng nhận ly hôn ra nữa.”
Lục Nghiên Tịch ở đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối. Nghe xong những lời này cô đã hiểu, nhà họ Tư nghiễm nhiên ăn trắng mặc trơn, còn những cổ đông kia của Lục Thị nhìn thấy lợi ích đã quên mất hoàn cảnh của Lục Thị bên mình.
Một người đào hố, một nhóm người nhao nhao nhảy vào. Lục Nghiên Tịch bất lực nhìn ánh sáng hắt vào từ cửa sổ nhỏ, trầm giọng nói: “Tình hình bây giờ thế nào?”
“Không tốt lắm.” Uông Minh Nhã tiếp tục: “Bây giờ cũng do tổng giám đốc Hoắc và Chu Nhã Khiết giúp đỡ nên Lục Thị mới miễn cưỡng chống chọi được. Nhưng anh cả của tổng giám đốc Hoắc đã tuyên bố, không liên quan gì đến nhà họ Hoắc hết.”
Chẳng khác nào đẩy họ Lục vào lò lửa.
Lục Thị hiện tại là một con lạc đà, ai cũng muốn được chia phần thì trước hết phải bỏ đói con lạc đà này đã.
Còn tranh thủ khi lạc đà không có chủ.
“Tôi sẽ nghĩ cách, mọi người cố gắng chống đỡ đi.” Dứt lời, tiếng nước đã nhỏ lại. Lục Nghiên Tịch vội vàng cúp điện thoại, sau khi xóa lịch sử cuộc gọi, cô bước nhanh đến bàn, đặt điện thoại lên giường, cầm trái cây lên.
Vương Chấn vừa đi ra, nhìn thoáng qua trái cây trên tay cô rồi không nói gì, lên giường ngồi, đổi sang một kênh TV khác.
Lục Nghiên Tịch cũng không dừng lại, cô xoay người đi vào vách ngăn. Sau khi đóng cửa lại, cô kiễng chân dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thoạt nhìn là rừng rậm um tùm, hơn nữa ở đây rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng người nói chuyện, nhưng buổi sáng chỉ nghe thấy tiếng còi xe một hai lần, chứng tỏ nơi này cách thành phố khá xa...
Bên kia, mặt Tư Bác Văn đen như mực, nhìn Vương Ân trước mặt bị đánh tới mức không còn hình dạng con người, ánh mắt anh như có thể phun ra lửa: “Có nói hay không?”
Sau khi mất dấu vết của Vương Chấn từ sân bay, anh quay thẳng về biệt thự và bắt đầu tra hỏi Vương Ân, anh không tin rằng Vương Ân không biết manh mối của Vương Chấn.
Nhưng quả thực Vương Ân rất cứng miệng, bị đánh cho mặt mày bầm dập tím tái vẫn không nói lời nào.
“Tôi thực sự không biết.” Vương Ân chậm rãi nói, mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng đậm.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Tư Bác Văn. Suốt một ngày hôm nay, anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt rồi.
Anh vừa đứng dậy, Mặt Sẹo cũng đứng dậy theo, nhìn anh với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Dù sao họ cũng là anh em vào sinh ra tử, Mặt Sẹo không thể biến Vương Ân trở thành đối thủ như thế này.
Cũng chính vì điều này nên Tư Bác Văn chỉ đánh Vương Ân để trút giận.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao lòng Tư Bác Văn bỗng rối bời: “Tôi chỉ cho anh một tiếng. Nếu anh không hỏi được thì tôi sẽ tự hỏi.” Và nếu anh hỏi, chắc chắn không thể nào vẫn chỉ hỏi han đơn giản, thỉnh thoảng đánh đập vài cái đơn giản như vậy thôi đâu.
Mặt Sẹo có thể nghe ra ý đe dọa trong lời nói của anh. Gã ta gật đầu, đợi anh đi khuất, vừa định nói thì Vương Ân đã khịt miệng phun thẳng một ngụm máu lên mặt Mặt Sẹo.
Mặt gã ta chợt biến sắc, quát khẽ: “Vương Ân!”
“Phản bội tao. Hay lắm. Sớm muộn gì tao cũng sẽ cho mày nếm trải mùi vị này!” Đợi khi nào có thể đi ra ngoài, gã ta sẽ không bao giờ tha cho Mặt Sẹo.
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Ân đe dọa như vậy.
Mặt Sẹo lau đi vài vết máu trên mặt, nói giọng lạnh tanh: “Tôi chỉ đang khuyên anh nói thôi, không cần phải chịu đòn thêm.” Nói xong liền đi tới ngồi xuống bên cạnh: “Một tiếng đồng hồ.”
Gã ta chỉ đợi ở đây một tiếng đồng hồ. Nếu Vương Ân nói ra thì không sao. Nếu không nói thì Mặt Sẹo cũng không cầu xin giúp nữa.
Vương Ân ngậm chặt miệng, không nói.
Còn bên phía Tư Bác Văn, anh vừa lên lầu đã nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Ngụy Như Mai, anh bấm gọi lại.
Vài giây sau, Ngụy Như Mai nhận cuộc gọi: “Bác Văn, anh đã xem tin tức về nhà họ Lục chưa?” Giọng cô ta đầy hứng thú.
Tư Bác Văn không trả lời ngay mà bước đến bàn, bật máy tính tìm kiếm Lục Thị.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều tin tức về Lục Thị đã xuất hiện. Ngay đầu tiên là dòng tin Lục Thị đang phải đối mặt với phá sản!
“Không phải tôi đã nói là đừng vội ra tay ngay sao?” Sau khi biết mắt của mẹ mình bị như vậy không phải do Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn đã quyết định không nhằm vào nhà họ Lục nữa. Thế nhưng tin tức hiện tại không thoát khỏi có liên quan đến anh.
Giọng nói của anh hiển nhiên là đang tức giận, Ngụy Như Mai ngỡ ngàng một lúc mới dần bình tĩnh lại: “Anh cho rằng là do em làm sao?”
Lần này, Tư Bác Văn lấy làm khó hiểu, không hiểu ý của Ngụy Như Mai. Đây vốn là kế hoạch của anh, bây giờ thành ra như vậy, còn có thể là ai được nữa?
Sự im lặng của anh đã có câu trả lời.
Khóe miệng Ngụy Như Mai chậm rãi nở nụ cười giễu cợt, đứng trong tòa nhà Tư Thị, có thể nhìn thấy Lục Thị cách đó mấy con phố, đột nhiên cười nhẹ: “Anh về sớm đi, Tư Thị vẫn cần anh giải quyết nhiều việc lắm.” Dứt lời, Ngụy Như Mai thẳng thừng cúp điện thoại. Đọc 𝘵𝙧uyện hay, 𝘵𝙧uy cập ngay -- 𝑻𝑹 u𝘔𝑻𝑹U𝙔eN.VN --
Ngay giây tiếp theo, cô ta lại gọi một cuộc điện thoại: “Lục Thị bây giờ đang trên đà sụp đổ, thêm tiếp một mồi lửa vào đi.” Cô ta không thể để Tư Bác Văn vô duyên vô cớ đổ oan cho mình được. Dù sao thì anh cũng đã nghĩ như thế rồi, Ngụy Như Mai không ngại nhận lấy cái tội này.
“Nhưng trước đó tổng giám đốc Tư đã dặn, tạm thời không làm gì cả. Vả lại, chẳng bao lâu nữa Lục Thị sẽ sụp đổ. Chúng ta không cần phải can dự thêm, bước vào vũng lầy này làm gì.” Người đàn ông phân tích, cảm thấy làm như vậy là không cần thiết.
“Hiện tại Tư Thị do tôi phụ trách, nghe tôi hay là nghe anh ấy?” Ngụy Như Mai hạ