Gần đây tâm trạng Tổng giám đốc không tốt, đây là sự thật lãnh đạo công ty không nói ra, ngay cả trợ lý Tổng giám đốc cũng không biết chút nào, nhưng thấy Lý Tang Du hai ba ngày không đến làm việc, trong lòng mọi người coi như là hiểu được đại khái.
"Trên đây là tổng kết hàng quý của bộ phận tài chính." Phó trưởng bộ phận tài chính đẩy kính của mình, trong lòng có chút thấp thỏm, nói xong tổng kết thật dài lại không biết Tổng giám đốc có nghe rõ hay không.
Mắt Lục Huyền Lâm khẽ nhấc lên, liền bày ra một dấu hiệu để phó trưởng trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời tự mình ngồi thẳng người đi tới bàn.
"Gần đây tình hình công ty đặc biệt, hiệu suất của anh khá tốt, chờ đợi cho vụ này này kết thúc, tôi sẽ phê chuẩn cho anh một kỳ nghỉ ngắn hạn."
Mọi người nhìn nhau vài lần, niềm vui trong lòng tự nhiên tràn đầy, nhưng không đợi mọi người cao hứng bao lâu, Lục Huyền Lâm lại nói "Hai bộ phận kế hoạch và quan hệ công chúng, mọi người phải nộp lại một bản tóm tắt và bản kế hoạch cho tôi."
Lục Huyền Lâm lạnh lùng đứng dậy "Được rồi, hội nghị kết thúc ở đây."
Rời khỏi phòng họp, lúc trở lại văn phòng, thư ký Elise ôm một chồng tài liệu trước thời hạn tiến lên đón anh "Tổng giám đốc, Minh đã đến văn phòng."
Lục Huyền Lâm ừ một tiếng rồi đẩy cửa văn phòng ra, Minh quả nhiên đang đứng trước cửa sổ sát đất chơi điện thoại di động, Elise đặt văn kiện lên bàn sau đó đẩy cửa ra ngoài.
"Đã tra ra rồi sao?"
Thanh âm của Lục Huyền Lâm tuy lạnh nhạt nhưng lại mang theo một tia kích động không dễ phát hiện, tâm trạng của anh cũng vậy, đối với những chuyện xảy ra trên người Lý Tang Du, anh đều muốn biết.
Thấy Lục Huyền Lâm trở về, Minh cũng bỏ điện thoại vào túi, đi đến trước mặt anh, ngồi đối diện với anh qua một bàn làm việc lớn.
Mặc dù gần đây anh ta cũng rất bận rộn nhưng cũng đã dành ra nhiều tinh lực để điều tra, tuy rằng cũng có một số rắc rối nhưng cũng được coi là thuận tiện tìm thấy người đứng ở phía sau màn thao túng.
Anh ta mở ra một phần thư mục mình mang đến đưa cho Lục Huyền Lâm "Đây là một vài thứ tôi tìm được mấy ngày nay, Tổng giám đốc anh khẳng định không ngờ lại là cô ấy."
Cô ấy? Điều này có nghĩa là anh thực sự hiểu lầm Lý Tang Du, vậy là có một người khác đang lập mưu hại cô?
"Vu Thiến?" Lục Huyền Lâm còn chưa mở thư mục ra đã nghĩ đến tên một người, ngoại trừ cô ta, người bên ngoài không có lý nào lại hãm hại Lý Tang Du.
Minh kinh ngạc nhướng mày nói, "Tổng giám đốc, thì ra anh đã sớm hoài nghi là Vu Thiến rồi?"
Thư mục được mở ra, Lục Huyền Lâm không trả lời câu hỏi của Minh, Lục Huyền Lâm cầm từng tấm ảnh nắm trong tay xem đi xem lại.
"Thuốc phá thai là Vu Thiến mua từ trong tay tên bác sĩ này, sau đó lại đưa cho cô Lý, không, là mợ chủ, nói là thuốc bổ thai." Trong quá trình điều tra, Minh lại phát hiện ra một bí mật lớn, đó chính là Lý Tang Du ở bộ phận tư liệu của công ty chính là mợ chủ của Tổng giám đốc!
Phát hiện tuyệt vời này thiếu chút nữa làm tim anh ta run rẩy, nhưng may mắn thay trái tim của anh ta đủ mạnh.
Khó trách Tổng giám đốc và Lý Tang Du vẫn mập mờ như vậy, thì ra là vợ chồng.
Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc Minh một cái:"Cái gì không nên nói thì đừng nói."
"Vâng, Tổng giám đốc! Minh tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện Lý Tang Du chính là mợ chủ của Tổng giám đốc."
Lúc này Lục Huyền Lâm mới nhìn về phía tư liệu trong tay.
Minh bắt đầu lấy tất cả các tài khoản dưới danh nghĩa của bác sĩ đó, tên bác sĩ này xử lý khá cẩn thận, tài khoản dưới tên không có số tiền đáng kể, ông ta không có nhưng không có nghĩa là vợ của ông ta cũng không, những người khác không thể phát hiện.
Minh ngẫm lại chính là hiểu ý cười một tiếng, đây quả thật là chút tài mọn cấp thấp.
Sau đó tìm ra được cách phá bỏ từ ngày chuyển tiền và bên chuyển tiền, số tiền đó chuyển qua vài người, cuối cùng vẫn là tra được từ trên người Vu Thiến.
Chuyện sau đó anh ta không tự mình động thủ, tùy tiện tìm mấy thủ hạ điều động camera giám sát xung quanh, quả nhiên lập tức nhìn thấy quá trình hai người này âm mưu ở trong quán cà phê.
Nhưng kỳ lạ là lúc đó ngoại trừ Vu Thiến ra, còn có một người đội mũ lưỡi trai và mang khăn quàng cổ, quan sát thân hình mơ hồ có thể thấy là phụ nữ, nhưng ngoại hình lại nhìn không rõ lắm.
"Người đàn bà này?"
Lục Huyền Lâm cũng chú ý tới điều này, chỉ vào người phụ nữ kỳ lạ trong bức ảnh hỏi.
Bác sĩ kia cùng Vu Thiến cũng không làm cho người ta cảm thấy đặc biệt bất ngờ, nhưng đối với người phụ nữ này, Lục Huyền Lâm lại có chút nghi hoặc, người này là ai? Cô ta đóng vai trò gì trong kế hoạch vào thời điểm đó?
Những câu hỏi liên quan đổ xô đến, nhưng thông tin về cô ta ít đáng thương, ngay cả Lục Huyền Lâm không biết cô ta trông như thế nào.
Minh giải thích:"Bác sĩ đã nhận tội nhưng hắn ta không biết nhiều về người phụ nữ này, chỉ nói rằng người phụ nữ đã che hơn một nửa khuôn mặt của mình, cộng với sự căng thẳng trong lòng hắn ta vào lúc đó, vì vậy hắn ta không nhìn thấy rõ ràng."
Đó thực sự là một người phụ nữ kỳ lạ.
"Đã nhận tội?" Lục Huyền Lâm nhíu mày, cảm thấy huyệt thái dương của mình có chút trướng đau.
"Vâng, điều đó có nghĩa là sếp Tổng anh... Thật sự hiểu lầm..." Minh nhìn ánh mắt Lục Huyền Lâm, âm thanh phát ra từ cổ họng nhỏ đến đáng thương, anh ta không tiện nói tiếp.
Lục Huyền Lâm liếc mắt nhìn anh ta, còn tưởng rằng là anh ta còn có tình báo gì khác khó có thể mở miệng "Có chuyện gì thì nói thẳng, không cần giấu diếm."
Minh ngạc nhiên nhìn Lục Huyền Lâm, Tổng giám đốc đây là bảo mình chủ động trách cứ anh không phân biệt phải trái đúng sai liền hiểu lầm mợ chủ? Đây là ảo giác do anh ta không ăn sáng mà có hả?
"Nói, khi nào cậu trở nên ấp úng như vậy?"
"Ý tôi là, Tổng giám đốc ngài thật sự hiểu lầm Mợ chủ, cô ấy vô tội bị người ta hãm hại."
Minh tức giận, giọng nói âm trầm vừa ổn định vừa vang dội, nói xong lại rụt cổ nhìn sắc mặt Lục Huyền Lâ, đây chính là Tổng giám đốc bảo anh ta nói.
Quả nhiên anh ta nhìn thấy sắc mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, chỉ thấy Lục Huyền Lâm buông ảnh trong tay xuống nói "Cậu không cần phải trực tiếp như vậy, về sau vẫn nên hàm súc một chút."
Trong văn phòng, trên đầu Minh như thể có một đàn quạ đen kêu cạp cạp bay qua, sắc mặt của Minh hết xanh lại trắng, miệng càng đắng, anh ta biết mình không nên nói như vậy.
Lục Huyền Lâm cầm ảnh nhìn đi xem lại rất lâu, tâm trạng không thể nói là không phức tạp, từ lúc đó mình đã hiểu lầm Lý Tang Du, nhưng cô lại không tranh không đoạt không có nửa câu oán hận, thậm chí ngay cả biện giải cho mình cũng không có một câu.
Chuyện bị điều tra này giống như là mở ra một lỗ hổng trong lòng Lục Huyền Lâm, anh nên biết người như Lý Tang Du làm sao có thể tự tay bỏ đi đứa nhỏ của mình.
Thậm chí quay ngược thời gian, có phải anh có lý do để tin rằng tai nạn xe hơi của Lý Uyển Khanh lúc trước kỳ thật cũng không liên quan gì đến Lý Tang Du không? Lục Huyền Lâm xoa xoa sống mũi mình, anh cảm thấy có chút đau đầu.
Minh làm sao không biết tâm tư của anh, nhưng nếu sự tình đã xảy ra, chi bằng suy nghĩ sau này nên cởi bỏ hiểu lầm và bồi thường như thế nào.
"Cũng thật may mắn, thiếu mợ chủ ở trong nhà, bình thường tiếp xúc nhiều hơn, cô ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho anh thôi." Minh không biết tình hình vẫn còn rất vui vẻ khuyên giải.