Lúc đó cô ta mới biết, dù trong lòng cô ta tồn tại nhiều sự đố kỵ đối với Lý Tang Du, nhưng cô ta vẫn coi cô là bạn, chỉ là cô ta luôn phớt lờ sự tồn tại của tình bạn đó!
Bây giờ cũng đã không phải là bạn bè chuyện gì cũng có thể nói rồi, những lời này, chỉ có thể một mình Vu Thiến biết.
Cô ta rất hối hận chuyện trước kia, hoài niệm lúc còn thân nhau.
“Khá tốt.”
Nhìn thấy cô còn sống, tôi khá vui mừng.
“Vậy thì tốt.” Lý Tang Du nhìn sang cảnh đông đúc ngoài cửa sổ: “Còn cho rằng sẽ khiến cô thất vọng nữa chứ.”
“Ừm... cô luôn ở thành phố A sao?”
Vẫn biết nói đùa.
“Không.”
“Cũng đúng, lớn như vậy, sao lại không gặp được, vậy cô trở về được bao lâu rồi? Là vì anh ấy sao?”
Anh ấy này đương nhiên là nơi mắt Vu Thiến luôn nhìn sang.
“Tại sao cứ hỏi tôi vậy? Hay là nói cô bây giờ rất thích Lục Huyền Lâm?” Nhớ trước kia là có nguyên nhân này.
“Không có, cô biết 6 năm nay anh ấy sống như nào không? Sau khi mất đi cô, tôi mới phát hiện, giữa tôi và anh ấy cách nhau hàng tỷ mét, trước kia theo đuổi, là không có ý thức được khoảng cách nào không thể vượt qua, bây giờ biết rồi, sao còn si tâm vọng tưởng chứ?” Vu Thiến uống ngụm coca, cười khổ: “Dù sao cô mới là duy nhất trong tim anh ấy.”
Duy nhất sao?
Nếu thật sự là duy nhất thì sẽ không có loại kết quả như này rồi.
“Ngược lại thì Trịnh Uyển Khanh vẫn mãi không chết tâm, có điều Lục Huyền Lâm vẫn duy trì khoảng cách với cô ta, bây giờ hai người rất ít khi gặp mặt rồi, nhưng cô ta hình như vẫn không từ bỏ, thật sự không biết phải hình dung cô ta như thế nào nữa!”
Trịnh Uyển Khanh cái gì cũng là giả cũng được, nhưng tình yêu dành cho Lục Huyền Lâm tuyệt đối không phải giả, điều này cô có thể nhìn ra, luôn kiên trì cũng không phải không có đạo lý.
“6 năm nay, Lục Huyền Lâm luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, lúc nào cũng nhớ hình bóng của cô, vì sự ra đi của cô, anh ấy hoàn toàn mất đi cảm xúc tức giận, dạo này đột nhiên trở nên tốt hơn, tôi tưởng rằng anh ấy buông xuống được rồi, thì ra vẫn là cô.”
Vu Thiến mới đầu không thích Lục Huyền Lâm, đều là vì Lý Tang Du, cô ta mới muốn thử.
6 năm, đã đủ nhận rõ bản thân, điều bây giờ cô ta hy vọng nhất lại là Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du sống thật tốt bên nhau.
“Hai đứa trẻ đó, thật đáng yêu, thiết nghĩ là con của hai người, bây giờ cô trở về nhà họ Lục rồi sao? Ông cụ Lục chắc chắn rất thích hai cháu cố này.”
Lý Tang Du khẽ lắc đầu: “Tôi không trở về, người biết tôi còn sống không nhiều, không muốn tạo ra phiền phức lớn hơn, vẫn là dần dần.”
Cô cũng có thể nghĩ tới tình cảnh ông cụ Lục nhìn thấy hai đứa trẻ, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, còn phải khi nào, cô cũng không biết.
“Vậy hai người...”
Vậy sao ở bên Lục Huyền Lâm? Trịnh Uyển Khanh biết không?
“Chúng tôi cái gì cũng không có, bây giờ tôi qua đó trước, lần sau gặp.”
“Không thể nói thêm một lúc nữa sao?”
Vu Thiến nắm tay của Lý Tang Du: “Thật ra cô bây giờ thật sự có thể ở bên Lục Huyền Lâm, cô xem tin tức chưa? Anh ấy vì cô, tống Lục Dĩ Mai vào tù rồi...”
Đương nhiên là biết.
Sống ở nhà họ Lục lâu như vậy, Lý Tang Du vẫn hiểu người của nhà họ Lục, đối với người khác hà khắc, đối với người nhà mình lại vô cùng bao dung.
“Vu Thiến, lâu như vậy không gặp, cô sao còn làm người thuyết khách rồi?” Lý Tang Du mỉm cười, rút tay ra: “Tôi có việc, qua đó trước.”
“Ừm... tôi không phải là người thuyết khách, tôi là thật lòng.” Vu Thiến nói, cũng không biết Lý Tang Du nghe thấy hay không.
“Cô ta nói cái gì? Có làm khó em không?”
Lục Huyền Lâm sớm đã biết Vu Thiến đã không phải là Vu Thiến trước kia nữa, nhưng vẫn không yên tâm mà hỏi.
“Không có, huống chi anh không phải cũng ở đây hay sao?”
Có to gan nữa, cũng không dám động thổ trên đầu thái tuế.
“Mẹ, mẹ, bên cạnh mẹ sao lại thêm dì kỳ lạ như vậy!”
Dì kỳ lạ? Lý Tang Du khẽ mỉm cười nhìn sang Tịch, giúp cô bé lau dầu ở miệng.
“Chú kỳ lạ, dì kỳ lạ, có phải là bên cạnh đều là một số người kỳ lạ không?”
“Mẹ, mẹ nói như vậy, hình như thật sự đúng ạ...” Tịch nghẹo đầu, nghiêm túc nói.
Tịch! Có ai nói mẹ mình như vậy không?
Mộ lại càng tò mò hơn về Lý Tang Du, thật ra cậu bé đều luôn tò mò, bắt đầu từ lần nhìn thấy bia mộ thuộc về mẹ mình.
Chỉ là người khác không nói cho cậu bé, nói rồi mẹ lại có chút đau lòng, chuyện này hình như còn có liên quan tới việc mình không có ông bà ngoại.
6 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hỏi ba, ba sẽ nói sao?
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Lục Huyền Lâm ngẩng đầu nhìn lại là con trai của mình.
Lại có vấn đề gì sao? Chỉ là bây giờ cũng không có thời gian nói, đợi lần sau.
Vu Thiến ở đó mãi cho tới khi đám người Lý Tang Du rời đi, cô ta mới đứng dậy, nhìn dáng vẻ một nhà bốn người vui vẻ đó, cô ta cảm thấy vui mừng.
Tại sao Lý Tang Du không muốn thừa nhận quan hệ của hai người?
Trước đây đều là lỗi của cô ta, bây giờ cần thiết phải thúc đẩy giúp bọn họ không.
Nghĩ rồi cô ta bèn dùng điện thoại chụp lại cảnh này, sau đó gửi cho ông cụ Lục.
Tang Du, đây có thể là chuyện duy nhất tôi có thể làm giúp cô.
Đêm khuya, đợi sau khi Mộ và Tịch ngủ, Lý Tang Du nhận được điện thoại của Thái Vũ Hàng.
Giọng nói nghe rất là mệt mỏi.
“Mộ, Tịch vẫn khỏe chứ?”
Nghe nói chuyện ở trường mẫu giáo, anh rất lo lắng, nhưng lại không thoát thân được.
Chỉ muốn lập tức quay về bên cạnh bọn họ mới được.
“Sớm đã không sao rồi, em nói sự việc cho Lục Huyền Lâm, anh ta giải quyết, sau đó... Mộ, Tịch cũng nhận anh ta làm ba rồi.”
Nghe thấy những lời này, lời quan tâm của Thái Vũ Hàng hoàn toàn dừng ở miệng.
Lục Huyền Lâm cái gì cũng biết rồi, cũng nhận lại con...
Tiếp theo có phải muốn về nhà họ Lục rồi không? Vậy anh ta thì sao?
“Em nhìn thấy tin tức của anh rồi, anh bây giờ như thế nào rồi?”
Tiền Nhất Triết vậy mà không gọi điện cho cô, mặt trời là mọc đằng tây rồi sao? Hay là Thái Vũ Hàng thuyết phục anh ta?
“Anh...” Thái Vũ Hàng điều chỉnh giọng của mình: “Khá ổn, các em tốt thì anh càng tốt, không cần lo lắng.”
Anh ta bây giờ gặp phải khó khăn, có thể không thể rút khỏi giới giải trí rồi!
Mới đầu anh ta lo lắng, Lý Tang Du và tụi nhỏ phải làm sao?
Sau khi biết tin đó, anh ta cảm thấy mình rất dư thừa, ngay cả lo lắng cũng dư thừa như vậy.
Nếu anh ta không rút khỏi giới giải trí thì sẽ có Lục Huyền Lâm thay anh ta bảo vệ bọn họ nhỉ!
Vốn ngay từ đầu, là anh ta đang thay thế Lục Huyền Lâm bảo vệ Lý Tang Du và tụi nhỏ, bây giờ nói không chừng ‘vật về chính chủ’.
“Ừm.”
Lý Tang Du không có nghe ra điều khác thường trong giọng điệu của Thái Vũ Hàng, nói mấy câu thì đi ngủ, chỉ để lại một mình Thái Vũ Hàng mất ngủ.
Tang Du, có lẽ ngày tháng anh làm sứ giả bảo vệ hoa đã sắp hoàn thành rồi, thật ra thật sự chỉ cần em hạnh phúc là được.
Ngày hôm sau là ngày Lý Tang Du đi làm, cô thuận đường đưa hai đứa trẻ đến trường mẫu giáo thì bắt đầu nghênh đón khiêu chiến mới rồi.
Người quen biết ở Lục Thị thật sự quá nhiều, lần trước Lục Huyền Lâm cũng nhắc nhở cô, không có đổi người.
Lát nữa sẽ không dậy lên cơn sóng gió cực lớn gì đó chứ.
Mà lúc này, ông cụ Lục nhìn bức ảnh trên điện thoại đã là vào buổi tối.
Chắc chắn vài lần, người phụ nữ này chính là Lý Tang Du.