Lục Hương Cầm đã ngủ say từ lâu, nhưng rồi dì giúp việc đến gõ cửa, nói là cô hai đã về. Bà ta mơ màng mở mắt ra, chờ đến khi hiểu được cô hai mà dì giúp việc nói là ai thì nổi giận đùng đùng xuống dưới lầu, mới đi được một nửa đã bắt đầu la ó: “Lục Nghiên Tịch, cô điên đấy à? Đêm hôm khuya khoắt làm loạn gì lên đấy? Cô không ngủ tôi nhưng còn phải ngủ đây này!”
Vừa nói, bà ta vừa quan sát Lục Nghiên Tịch và gương mặt vô cùng quen thuộc bên cạnh cô, Lý Tang Du.
Khoảnh khắc ánh mắt Lục Hương Cầm chạm phải Lý Tang Du, ánh mắt chất chứa vẻ căm hận. Dù là Lý Tang Du đã sống dở chết dở như bây giờ cũng khó mà giải được mối hận của bà ta.
“Cô, tôi định về ở vài ngày.” Giọng điệu của Lục Nghiên Tịch rõ ràng chỉ là thông báo. Giờ đã tối muộn, cô hoàn toàn chẳng có chỗ nào để đi. Tuy cô đồng ý để di sản của ba lại cho bọn họ, nhưng nơi này là nhà của cô.
Sâu trong tiềm thức, cô vẫn muốn quay lại nơi này, có lẽ có thể kích thích ký ức của mẹ, giúp mẹ tỉnh dậy.
“Cô không biết đi mua một căn à? Cứ phải về đây làm gì? Phòng nào trong nhà cũng chất đầy đồ đạc rồi, không có phòng cho khách đâu.” Sao Lục Hương Cầm có thể để hai mẹ con này vào ở được. Bà ta sợ nếu ngày nào cũng thấy Lý Tang Du sẽ bị tức chết mất.
Lại còn thêm một Lục Nghiên Tịch thỉnh thoảng lắm mới nghe lời, Lục Hương Cầm có điên mới cho hai mẹ con này vào ở!
“Cô, cô đừng quên tôi cũng họ Lục, đừng tuyệt tình quá.” Lục Nghiên Tịch mạnh mẽ kìm nén tức giận. Nếu bảo đi tìm nhà giờ này cũng không khó, nhưng cô không muốn mẹ theo cô bôn ba. Hơn nữa, chỉ có ở nhà họ Lục cô mới thấy yên tâm.
Cô một mình dọn ra ngoài còn chưa nói với Tư Bác Văn. Giờ này chắc anh còn đang bàn công tác ở thành phố bên.
“Không được! Tôi nói không được là không được.” Lục Hương Cầm vẫn không chút nhượng bộ, ánh mắt chợt lạnh như băng: “Mau đưa mẹ cô đi đi!”
Lục Nghiên Tịch thoáng sửng sốt, nhận ra được vẻ căm hận trong mắt Lục Hương Cầm. Từ lúc cô còn rất nhỏ, mẹ và người cô này của cô đã không hợp nhau. Giờ mẹ mình thế này rồi mà bà ta cũng không chịu buông tha. Thật sự hận đến thế ư?
Nghĩ một lát, Lục Nghiên Tịch vẫn dằn chuyện này xuống đáy lòng. Hiện giờ, trừ mẹ ra thì cô cũng chỉ có gia đình Lục Hương Cầm có thể xem như thân thích mà thôi, cô không muốn làm lớn chuyện: “Giờ tôi…”
Cửa lại chợt mở ra từ bên ngoài, thu hút ánh mắt của bọn họ.
Vu Diễm My vừa gấp gáp về tới nơi, còn đang thở hồng hộc, vừa rồi giọng Lục Hương Cầm khá lớn, Vu Diễm My ở bên ngoài cũng nghe rành mạch. Thế nên vừa bước vào cô ta đã khuyên: “Mẹ, để mẹ con em ấy vào ở đi. Đêm hôm thế này mẹ định để họ đi đâu nữa?”
Cô ta đanh mắt nhìn Lục Hương Cầm, trong ánh mắt có ý cảnh cáo.
Lục Hương Cầm ngơ ngác, vô thức hỏi lại: “Tại sao chứ?” Bà ta không hiểu, bởi vì thân phận thiên kim Lục Thị mà Lục Nghiên Tịch đoạt mất hào quang của con gái bà ta nhiều năm. Giờ vất vả lắm con bé mới trở mình được, vậy mà lại muốn giúp Lục Nghiên Tịch? Bà ta cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của con gái mình.
“Mẹ.” Vu Diễm My thấp giọng gọi một tiếng, rồi lại chuyển mắt nhìn sang dì giúp việc: “Dì đưa Nghiên Tịch và mẹ em ấy lên phòng cũ trên tầng đi, tiện thể sắp xếp phòng cho bác sĩ nữa, phòng nào gần chỗ mợ một chút.”
Vu Diễm My tươi cười bố trí, còn giúp đỡ đưa Lý Tang Du lên trên lầu. Chờ tất cả xong xuôi mới lẳng lặng vào phòng Lục Hương Cầm.
Cô ta vừa đẩy cửa đi vào, Lục Hương Cầm đã quay ngoắt đi chỗ khác, rõ ràng vẫn đang tức giận.
Vu Diễm My cũng không nói gì, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, cầm di động lên mạng, xem xét báo cáo công ty.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Hương Cầm không có nhiều kiên nhẫn như vậy, bước tới trước vài bước, thẳng tay gõ nhẹ lên đầu Vu Diễm My: “Giỏi quá rồi nhỉ, còn chờ mẹ tự tới hỏi con hả?”
Nói xong, bà ta cũng ngồi xuống cạnh Vu Diễm My.
Vu Diễm My ôm đầu cười hì hì, sau đó từ từ nói: “Không phải chờ mẹ hết giận sao ạ? Con nói mẹ nghe, Lục Nghiên Tịch nhất định phải ở lại nhà mình, hơn nữa còn phải ở hẳn mới được.”
Lục Hương Cầm nghi hoặc: “Tại sao?”
“Cô ta muốn tới Los Angeles. Đến lúc cô ta sang đó, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Chúng ta phải đề phòng bất trắc.” Vu Diễm My nói xong, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
Dù sao Lục Nghiên Tịch cũng là người sống sờ sờ, muốn cản cô lại cũng chỉ có yếu tố bên ngoài mới được. Vu Diễm My nhanh chóng động não, chờ Lục Hương Cầm mãi mới hiểu ra, cô ta cũng ghé vào tai Lục Hương Cầm nói nhỏ.
Ban đầu Lục Hương Cầm khiếp sợ, sau đó từ từ lộ vẻ sung sướng. Bà ta cười nói: “Nhất trí, cứ để mẹ lo.”
…
Tư Bác Văn về tới biệt thự thì chỉ thấy Ngụy Như Mai ngồi trên sô pha, ánh mắt vừa chạm nhau, Ngụy Như Mai đã nở nụ cười, đứng dậy tới đón.
“Bác Văn, anh về rồi đấy à.” Ngụy Như Mai cười, tự giác nhận lấy cặp tài liệu trong tay Tư Bác Văn.
Cô ta vẫn luôn nhìn Tư Bác Văn, thấy ánh mắt anh tìm kiếm gì thì tự giác nói: “Nghiên Tịch về rồi. Em nói với cô ấy giữa chúng ta không có gì, chỉ là em vừa về nước nên ở tạm lại đây thôi. Nhưng Nghiên Tịch không tin, nằng nặc đòi đi, còn mang cả bác gái đi luôn.”
Cô ta nói xong liền nhìn chằm chằm Tư Bác Văn không rời, muốn thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.
Tư Bác Văn như nghe được một chuyện vặt, hơi gật đầu đáp lại, sau đó lên tầng tắm rửa.
Chờ anh tắm xong, mở cửa ra đã thấy Ngụy Như Mai nằm nghiêng trên giường. Anh quay mặt sang chỗ khác nói: “Ngủ đi.”
Dứt lời, anh lập tức đi về phía cửa.
“Tư Bác Văn, anh quên em rồi à?” Ngụy Như Mai ngồi bật dậy khỏi giường, bởi vì động tác quá mạnh khiến đai váy tuột xuống, lộ ra càng nhiều da thịt. Cô ta lại không buồn quan tâm, chỉ tiếp tục ép hỏi: “Vì sao không chịu chạm vào em? Anh đã phải lòng Lục Nghiên Tịch rồi sao? Anh đừng quên những gì cô ta đã làm. Chẳng lẽ… Anh đã nguôi ngoai rồi sao?”
“Không.” Sao có thể nguôi ngoai được chứ! Hai mắt Tư Bác Văn trầm xuống, nhưng vẫn không chịu xoay người quay lại: “Giờ tôi vẫn đang có vợ, không muốn để em mang tiếng xấu kia.”
“Được, vậy em chờ hai người ly hôn.” Ngụy Như Mai nhẹ giọng nói, nhìn theo Tư Bác Văn rời khỏi phòng, ý cười nhẹ nhàng trên mặt thoáng cái bay biến.
Đây đều chỉ là lý do của Tư Bác Văn mà thôi. Cô ta rất hiểu Tư Bác Văn, anh sẽ không bận tâm tới những điều ấy..
Nghĩ vậy, cô ta vội vàng đuổi theo Tư Bác Văn vào phòng làm việc.
Tư Bác Văn đang chuẩn bị tăng ca, thấy Ngụy Như Mai bước vào, trên mặt thoáng hiện nét tươi cười: “Sao vậy?”
“Mai em muốn đến Lục Thị làm việc.” Cứ theo sát bên cạnh Tư Bác Văn là được. Vừa có thể trông chừng Tư Bác Văn mà vừa có thể khiến Lục Nghiên Tịch ghê tởm, một công đôi việc.
“Sao không tự đến Tư Thị? Dù sao chẳng bao lâu nữa tôi cũng về đó thôi. Em qua bên đó làm quen trước chút đi, chờ tôi về thì em theo làm việc với tôi.” Tư Bác Văn cười nói, tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
Ngụy Như Mai biết mối hận của Tư Bác Văn, cũng biết kế hoạch của anh, chỉ là cô ta cũng hơi sợ những việc ngoài ý muốn.
Mãi không nghe thấy cô ta đồng ý, mặt Tư Bác Văn sa sầm xuống, Ngụy Như Mai thấy vậy mới vội vàng đáp: “Vâng.”