Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng mà Mộ không tin Lục Huyền Lâm không thích bọn họ, cho nên bỏ rơi bọn họ, dù sao Lục Huyền Lâm cũng rất tốt với bọn họ, cậu không phải là không cảm nhận được.

Trong đó nhất định là có chuyện gì, chuyện giữa người lớn, cho nên mới không ở cùng ba.

Mộ dùng bàn tay nhỏ ôm lấy Tịch, có thể cho cô bé dũng khí: “Tịch, ba rời khỏi chúng ta nhất định có nguyên nhân, nói không chừng bây giờ ba cũng lo lắng cho chúng ta.”

“Thật vậy sao?”

“Ừm, thật!”

“Hu… Anh ơi, thật xin lỗi, đều là Tịch không tốt…”

Tịch vẫn là rất sợ hãi, ôm chặt lấy Mộ.

Nếu như không phải vì cô bé, buổi ra ngoài chơi của bọn họ cũng không bị phá hỏng, nói không chừng hôm nay bọn họ còn có thể chơi rất vui.

Mặc dù Tịch cũng không biết rốt cuộc mình sai chỗ nào…

“Tịch ngốc, em không có sai!” Mộ cũng không thích Tịch Tích nói như vậy.

Sai là sai, không sai là không sai!

Mộ vỗ đầu Tịch Tịch, hy vọng đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu Tịch.

“Tin rằng mẹ đến đây, cũng sẽ nói như vậy!”

“Nhưng mà cô giáo nói, mẹ đến đây sẽ rất khó xử…em không muốn mẹ đến… hu hu hu..”

Tịch cũng không biết khó xử là gì, nhưng mà giáo viên nghiêm túc nói ra như vậy, nhất định là không phải cái gì tốt…

Tịch không muốn mẹ khó xử.

“Sẽ không, chúng ta phải tin tưởng mẹ…”

Mộ vẫn chưa nói xong, đã có hai người lật đật chạy đến trước mặt bọn họ, tiếng giày cao gót gõ ầm ĩ trên sàn nhà, trực tiếp che mất giọng của cậu bé.

“Đồng Đồng của mẹ, con làm sao thế?”

Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ trong đó kích động vọt vào, đụng vào giáo viên chuẩn bị bước lên giải thích sang một bên.

Người đến là cô và mẹ của Lý Tiểu Đồng.

“Ai u! Đến cùng đây là ai làm đây! Làm Đồng Đồng nhà chúng ta bị thương thành như vậy!”

Cô của Lý Tiểu Đồng khá tỉnh táo hơn, đi giày cao gót, dáng vẻ gây sự đi đến trước mặt giáo viên.

“Cô giáo! Đến cùng xảy ra chuyện gì?”

“Cô của Tiểu Đồng à, đây chỉ là trẻ con chơi đùa mà thôi…” Giáo viên bị ép lên tường, cũng không dám kêu đau, vẫn là một khuôn mặt tươi cười.

“Chơi đùa? Chơi đùa lại thành như vậy sao?” Ánh mắt cô Lý Tiểu Đồng trừng lớn như chuông đồng, một tay chỉ về phía Lý Tiểu Đồng đang bị mẹ ôm vào trong ngực.

“Cái này…” Giáo viên bị hét lạnh run, hoàn toàn không biết nói gì.

Lý Tiểu Đồng vốn đã không sai, nhưng mà nhìn thấy mẹ mình, nước mắt vẫn ầng ậc chảy xuống, giống như là bị uất ức lắm, còn không ngừng nức nở trong ngực mẹ mình.

“Đứa nhỏ không biết tốt xấu kia ở đâu?” Mẹ Lý Tiểu Đồng thấy con mình sợ đến như vậy, trong lòng lo lắng cũng giận một bụng.

“Mẹ…Chính là bọn họ…” Lý Tiểu Đồng chỉ vào Mộ và Tịch đứng ở cửa, càng khóc to hơn: “Chính là con bé kia đẩy con, anh của nó vừa rồi còn định đẩy con! Hu hu…mẹ, con muốn ba!”

“Đồng Đồng ngoan, đợi lát nữa ba sẽ đến!” Mẹ Lý Tiểu Đồng vỗ nhè nhẹ lên lưng Lý Tiểu Đồng, giọng điệu cũng có chút nghẹn ngào: “Cô giáo, cô nói phải làm sao bây giờ! Đồng Đồng nhà chúng tôi đi nhà trẻ! Sao lại như vậy!”

“Tôi…Cái này…”

“Hừ! Cô giáo à nhà trẻ mấy người ai cũng dám nhận! Ngay cả loại con hoang không có ba mẹ này cũng dám nhận sao!”

Cô của Lý Tiểu Đồng đã sớm nghe Lý Tiểu Đồng nói qua, nhà trẻ bọn họ có hai đứa nhỏ không có ba, lúc đó, bà ta đã rất không hài lòng rồi!

Vốn chọn nhà trẻ này, chính là xem trọng cấp bậc cao cấp giàu có của nó, không ngờ loại người gì cũng có, xem ra cũng chỉ như vậy!

Không ngờ bây giờ thế mà lại còn xảy ra chuyện như vậy!

“Chúng con có mẹ, không phải là con hoang!”

Nghe thấy người khá nói mình không có ba mẹ, Tịch không biết lấy dũng khí đâu ra, hét với cô Lý Tiểu Đồng.

Vốn cô Lý Tiểu Đồng còn không để ý lắm hai đứa nhỏ này!

Bây giờ xem ra là bà ta quá nhân từ!

Nhìn thấy cô Lý Tiểu Đồng trừng Tịch, Mộ lo lắng bảo vệ Tịch ra sau lưng.

Cô Lý Tiểu Đồng nhíu mày, trực tiếp kéo Tịch từ sau lưng Mộ ra ngoài: “Chính là mày làm Đồng Đồng nhà chúng ta bị thương thành như vậy đi, hả?”

“Tịch! Thả Tịch ra!” Thấy Tịch bị bắt đi, Mộ vội vàng bước lên ngăn lại, lại bị cô Lý Tiểu Đồng không kiên nhẫn đẩy ra.

Vốn sức của Mộ đã nhỏ, một cái bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, ngã xuống đất.

Tịch nhìn Mộ bị đẩy ra, nước mắt không nhịn được, khóc lớn lên: “Anh ơi, anh ơi…”

Cô Lý Tiểu Đồng xách Tịch đến trước mặt mẹ Lý Tiểu Đồng, cho dù cô bé có giãy dụa thế nào, cũng không buông tay.

“Tiểu Đồng, con xem làm thế nào?”

Lý Tiểu Đồng là đứa cháu duy nhất của nhà họ Lý, hơn nữa ba nó cũng có rất có tiềnn đồ, những người họ hàng này đều từng được giúp đỡ, cho nên rất cưng chiều Lý Tiểu Đồng.

Thậm chí rất nhiều chuyện đều cho Lý Tiểu Đồng tự mình làm chủ, dù đúng hay sai, đều là đúng cả.

“Hừ! Con bị thương cậu ấy cũng nên bị thương!” Lý Tiểu Đồng đắc ý nói.

Người khác đánh cậu ta, cậu ta phải trả lại, đây chính là ba dạy!

Mẹ Lý Tiểu Đồng cũng cảm thấy có lý, gật nhẹ đầu.

Mộ nghe Lý Tiểu Đồng nói như vậy cảm thấy không thể tưởng được, hơn nữa bọn họ lại làm bị thương Tịch, cũng không quan tâm đau đớn trên người mình, xông lên, cắn mạnh vào tay nắm lấy Tịch của cô Lý Tiểu Đồng.

Cô Lý Tiểu Đồng bị đau, theo bản năng ném hai đứa nhỏ ra ngoài.

Bởi vì đau, giãy ra, sức lực càng lớn hơn, trẻ con vốn nhẹ, hai đứa trẻ giống như bóng bay bay ra ngoài, đập vào tường.

Giáo viên nhìn thấy như vậy sững sờ, ngây ra như phỗng tại chỗ.

Lý Tang Du bởi vì trên đường kẹt xe đến trễ, vừa mới đến bệnh viện, không ngờ lại nhìn thấy hình ảnh như vậy ở cửa phòng bệnh.

“Mộ! Tịch!”

Nhìn hai bảo bối của mình, từ trên tường ngã xuống đất, cô lập túc cảm thấy mình không thở nổi, đau đến nứt ra.

“Mẹ…Tịch đau…” Tịch nhìn Lý Tang Du đến rồi, mím miệng nói ra.

Nghe giọng nói nhẹ nhàng này, nước mắt Lý Tang Du càng dâng lên đảo quanh mắt, cố nén mới không chảy xuống.

Lập tức bước lên đỡ lên hai đứa nhỏ, ủ vào trong ngực.

“Bảo bối của mẹ, hai đứa có ổn không?”

Cảm thấy trên người đều rất đau, Mộ cũng không nhịn được, khóc trong ngực Lý Tang Du.

Thấy Mộ cũng khóc, đừng nói trong lòng Lý Tang Du khó chịu đến mức nào.

Mộ vẫn luôn làm nam tử hán, cho đến giờ đều không dễ khóc, lúc này lại khóc thành như vậy, nhất định đã phải chịu uất ức rất lớn.

Tịch càng không phải nói, vừa rồi lúc nhìn cô, mắt đã sưng đỏ, cũng không biết đã khóc bao lâu!

Từ sau khi Mộ, Tịch sinh ra đến nay, Lý Tang Du chưa từng giơ tay lên với đứa nhỏ.

Nhưng mà, hôm nay! Bảo bối cô vẫn luôn cẩn thận che chở, thế mà lại bị người đối xử như vậy!

Thật sự là rất lo lắng.

Nếu như cô đến muộn chút nữa, còn không biết còn xảy ra chuyện gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK