Lý Tang Du quay sang nhìn Lục Huyền Lâm: "Tổng giám đốc Lục, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành chưa?"
Lục Huyền Lâm quay đầu lại nhìn cô.
Trông cô bẩn thỉu, chật vật, còn đầy vết thương, nhưng ánh mắt cô vẫn trong veo, sáng ngời, kiêu ngạo, kiên cường không hề giảm bớt.
Anh thoáng ngây người, dường như bị cái gì đó đâm vào tim, rất đau!
Anh bất giác gật đầu.
Lý Tang Du không nhìn Lục Huyền Lâm nữa, chậm rãi xoay người, đi cà nhắc ra khỏi phòng hóa trang.
Tất cả mọi người nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên bị sự chuyên nghiệp và kiên cường của cô đánh bại.
Không có tiếng cười, không có lời châm chọc, hoàn toàn yên tĩnh.
...
"Nhóm trưởng!" Triệu Nguyệt Sương đi theo phía sau cô.
"Bận rộn lâu như vậy, cô cũng về nghỉ ngơi đi. Tôi muốn ở một mình một lát." Lý Tang Du ra khỏi công ty mà không hề quay đầu lại.
Giờ phút này, cô không muốn ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa.
Cô chính là trò cười cho cả công ty, người người đến giẫm đạp.
Đấu với anh à?
Cô từ đầu đến cuối đều không thắng được.
Nhưng anh muốn nhìn thấy cô khóc sao?
Không thể nào!
Không biết cô đi bao lâu, cứ đi không có mục đích như vậy khiến cô không biết mệt mỏi, không biết đau đớn, dường như cả người đều chết lặng.
Khi cô phát hiện mình bất giác đi tới đầu cầu, nơi Lý Uyển Khanh xảy ra tai nạn giao thông và mất tích, cô dừng lại, dựa vào lan can và nhìn về phía bầu trời ngoài xa.
Lý Uyển Khanh, đây là điều cô muốn nhìn thấy sao?
Nếu cô chết rồi, chắc chắn đang ở trên thiên đường cười nhỉ?
Tất cả những điều này đều là trái đắng do cô tự chuốc lấy, cô nhận!
Thời điểm con người càng yếu ớt thì ký ức lại càng trở nên rõ ràng. Trong thoáng chốc, bóng dáng một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Người thiếu niên đang cười với cô.
Đôi mắt trong sáng của Lý Tang Du dần hiện ra ánh nước. Cô đã không nhìn thấy bóng dáng này bao lâu rồi. Cô tự lẩm bẩm: "Lâm Bách Thần, anh đến thăm em rồi..."
Vẻ mặt người thiếu niên vẫn ấm áp như trước, bóng dáng đang dần bay xa, lại giống như thỏi nam châm thu hút Lý Tang Du đuổi theo.
"Đừng đi, em xin anh đừng đi!"
Lý Tang Du giơ tay ra muốn bắt lấy người thiếu niên, nhưng cô không bắt được. Cô cuống lên, liều mạng đuổi theo.
"A!" Cô đâm vào một bức tường thịt, đụng vào vết thương ở trán, đau đến mức cô bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Theo đó nhìn lên.
Thời Nhiên Phong?
Lý Tang Du kinh ngạc.
Đây không phải là người đàn ông đứng cùng với cô gái đứng đường kia sao?
Lúc này cô mới phát hiện ra mình vẫn đứng sát bên cạnh người ta, vội vàng lùi lại mấy bước. Bây giờ cả người cô từ đầu tới chân đều bẩn thỉu. Bộ quần áo của người ta đắt tiền lại tinh tế, nếu mang đi giặt, tiền giặt cũng không ít đâu.
Cô không muốn mất số tiền đó.
"Cô Lý, cô xông ra giữa đường như vậy là không có lý trí."
Lý Tang Du ngượng ngùng nhẹ gật đầu: "Cảm ơn!"
Chắc vừa rồi cô chìm trong ảo giác, mới có thể không tự chủ được, cũng may là anh ta giữ lại, bằng không lúc này cô thật sự tự sát rồi.
"Đúng lúc gặp phải thôi!" Thời Nhiên Phong quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng: "Cô thế này..."
Lý Tang Du nhìn lại dáng vẻ thảm hại của mình, lặng lẽ cười nói: "Tôi chỉ bị ngã thôi."
Đúng là mới ngã một cái.
Còn ở ngay trước mặt Lục Huyền Lâm.
Sự kiên cường và lạc quan của Lý Tang Du thật ra đã khiến Thời Nhiên Phong hơi xúc động. Một người phụ nữ bị làm ra thế này còn có thể thản nhiên cười được, điều này khiến anh ta bội phục.
Ở dưới ánh mắt của anh ta, Lý Tang Du không khỏi kéo chiếc váy ngắn công sở trên người mình. Hai vết "má hồng" dễ nhận thấy trên đầu gối khiến cô hơi xấu hổ.
"Cô không đi bệnh viện sao?"
Lý Tang Du lắc đầu: "Không cần, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."
Ánh mắt Thời Nhiên Phong lại nhìn về phía trên mặt cô: "Vậy cái trán này của cô..."
"Cũng không sao. Lát nữa tôi dán băng dán vết thương lên là được rồi."
"Cú ngã này của cô đủ mạnh đấy."
Cô cười bất đắc dĩ: "Anh về đi, cảm ơn anh đã quan tâm!" Cô nói xong, xoay người rời đi.
Trước đó, cơ thể và đầu óc đều ở trình trạng chết lặng nên cô không thấy đau, bây giờ ý thức tỉnh táo, vừa nhấc chân lên thì đầu gối đã truyền đến đau đớn thấu tim, cô gập người xuống vì đau không chịu được.
Một giây sau, cô thấy trước mắt chợt hoa lên, cả người bay lên không trung, được bế trong một vòng tay.
"Phụ nữ cậy mạnh chẳng đáng yêu chút nào đâu."
"A!" Lý Tang Du ngửa đầu nhìn về phía anh. Khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện ra người đàn ông này đẹp trai giống như một vị thần, toàn thân đều mang theo một vẻ đẹp thần bí.
Nhưng được một người đàn ông bế thế này khiến cô rất bất an.
"Ngài Thời..."
"Về nhà thôi!"
Về nhà ai?
Cô còn chưa kịp hỏi đã bị nhét vào trong một chiếc xe Limousine.
Nhìn tình hình bên đường, Lý Tang Du mới biết đây không phải là con đường đi tới nhà cô, vậy cũng chỉ có thể là đi tới nhà của anh ta.
Cô nhiều lần muốn tìm cớ xuống xe nhưng đều bị vết thương ở chân mình làm chậm trễ. Vết thương này đau lúc nào không được, lại đau dữ dội vào lúc này, khiến cô đổ mồ hôi lạnh từng cơn.
"Cô đau lắm à?"
"Không, không đau!" Lý Tang Du cố chịu đựng, trả lời.
"Cô cố chịu thêm một lát, sắp đến nơi rồi."
"Vâng!" Lý Tang Du lén nhìn về phía anh. Chẳng biết tại sao, lần này cô ở bên cạnh anh lại có cảm giác rất áp lực, đây là một biểu hiện của từ trường.
Vào lần đầu gặp Thời Nhiên Phong, bởi vì tiếng kêu ầm ĩ của cô gái đứng đường kia nên ấn tượng của cô về anh cũng rất tệ. Một người đàn ông có một người phụ nữ không phẩm hạnh lại ngang ngược càn rỡ như vậy ở bên cạnh, có thể tốt hơn chỗ nào chứ?
Lần này gặp lại, tất cả ấn tượng trước đó hoàn toàn bị lật đổ.
"Trên mặt tôi có gì à?" Thời Nhiên Phong hỏi mà không quay đầu lại.
Có hoa!
Phì!
Lý Tang Du bị suy nghĩ trong đầu mình đánh bại.
"À, ngại quá, tôi đã thất lễ rồi." Lý Tang Du vội vàng thu lại ánh mắt bất lịch sự của mình.
Chính xác hơn là vì quá tò mò.
"Vậy tôi sẽ xem nó thành một lời khen ngợi!"
"?"
Lý Tang Du nhất thời không hiểu ý anh ta.
Cô nghĩ một lát mới chợt hiểu ra.
Anh ta căn cứ vào hành vi của cô để nói lời này. Người đàn ông có thể khiến cho một người phụ nữ nhìn chăm chú, không phải quá xấu thì chắc chắn là rất đẹp rồi.
Rõ ràng, anh ta là trường hợp sau.
Lý Tang Du thoáng cong môi, đột nhiên muốn cười.
Thời Nhiên Phong là một người thú vị, ở cùng với anh ta, sự hiu quạnh và mệt mỏi trong lòng cô bất giác đã chữa khỏi.
Cô vốn là một người có tính cách tùy tiện, hờ hững với mọi thứ, từ sau khi đứa trẻ mất đi, lại thêm một loạt những đả kích kia đã thiếu chút nữa đánh bại sự lạc quan của cô.
Nhưng giờ phút này, Thời Nhiên Phong đã cho cô một liều thuốc tốt.
"Cảm ơn!" Lý Tang Du đột nhiên thốt ra một câu mà chỉ có bản thân cô mới hiểu được.
Thời Nhiên Phong nhíu chân mày, dường như hiểu rõ ý của cô, thoáng nở nụ cười.
Hai người đều ăn ý không nói thêm gì nữa.
Lý Tang Du ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe với tâm trạng rất tốt.
Chiếc xe vẫn luôn duy trì một tốc độ đều đặn khiến người trong xe không cảm thấy xóc nảy gì, nhưng phong cảnh ngoài cửa kính lại nhanh chóng lùi về sau, có thể thấy được tốc độ xe không chậm, con đường này cũng rất bằng phẳng.
Nhìn địa hình, nơi này đã tiến vào khu vực tư nhân, không có người và xe nào khác.
Lý Tang Du từng nghe nói gia tộc Thời Thị nổi tiếng thế giới nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thật sự tiếp xúc đến. Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, cảnh vật phía ngoài cửa kính đã ngừng lại.
Bọn họ đã đến nhà họ Thời rồi.