Tư Bác Văn yêu cầu cô lên kế hoạch chi tiết cho dự án, nhất định phải nộp cho anh vào sáng mai.
Nhưng đến lúc này đầu óc cô vẫn trống rỗng như cũ.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi xoa đầu, trông cô hơi rầu rĩ.
"Bực mình quá đi mất..."
Đã nửa tiếng trôi qua mà Lục Nghiên Tịch vẫn chỉ viết được mấy từ.
Cuối cùng, Lục Nghiên Tịch đành đứng dậy, cầm tài liệu đã chuẩn bị xong tiến thẳng qua phòng bên cạnh.
Đi hỏi xem Tư Bác Văn có đề xuất gì không cho rồi!
Trong lúc suy nghĩ, Lục Nghiên Tịch đã đi tới trước cửa phòng anh.
Cô đưa tay gõ cửa một cái.
Cộc cộc cộc...
"Ai đấy?"
Bên kia cánh cửa, chất giọng lạnh lùng và trầm thấp của người đàn ông truyền vào tai khiến người ta không kìm được hơi hoảng sợ.
Lục Nghiên Tịch nuốt nước miếng cái ực, cẩn thận lên tiếng.
"Là tôi."
Đương nhiên Tư Bác Văn nhận ra giọng của Lục Nghiên Tịch, lập tứcgiây kế tiếp đã mở cửa.
Anh nghiêng người tựa vào khung cửa, nhướng mày.
"Sao, có chuyện gì?"
Thế mà nNgười phụ nữ này lại thế mà đến tìm anh, đúng là làm người ta bất ngờ mà.
"Tôi, tôi, kế hoạch màvăn kiện anh bảo tôi làm ấyviết này ấy, tôi vẫn chưa có ý tưởng gì cảviết như nào cho đúng, tôi có thể đem qua hỏi ý kiến anh một chút được không?"
Đằng nào cũng phải nhờ vả người ta nên lần này thái độ của Lục Nghiên Tịch rất khẩn thiết.
Cô ngước mắt cứ nhìn Tư Bác Văn trước mặt mình như thế.
Dáng vẻ của Lục Nghiên Tịch khiến Tư Bác Văn không kìm được mà bật cười theo.
Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Lục Nghiên Tịch tỏ thái độ tốt thế này trước mặt anh, thái độ chân thành đó thật sự làm anh có hơi sờ sợ đấy.
Anh nhướng mày: "Đem qua đây."
Nếu đã chưa nghĩ ra nên làm thế nào cho tốtviết thế nào thì chắc đã nghĩ cũng viết được kha khá rồi nhỉ.
Nghĩ vậy, Tư Bác Văn lật ra xem.
Ngay sau đó, vẻ mặt anh bỗng sa sầm xuốngnét mặt.
"Cô chỉ viết được mấy chữ thế này thôi sao?"
Bị Tư Bác Văn quát, hiển nhiên Lục Nghiên Tịch cũng hơi sững sờ nhưng cô chỉ biết gật đầu.
"Vâng..."
Thấy Lục Nghiên Tịch như thế, Tư Bác Văn tức đến nỗi suýt ngất.
Anh cứ tưởng Lục Nghiên Tịch chỉ bị bí ở chỗ nào đó thôi, còn lại đã viết theo ý tưởng của cô rồi chứ.
Nào ngờ Lục Nghiên Tịch còn chưa viết được chữ nào.
Thôi, giờ có trách Lục Nghiên Tịch thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Tư Bác Văn hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát mở cửa ra.
"Vào đi."
Lục Nghiên Tịch gật đầu lia lịa: "Vâng!"
Cô ngồi trên ghế, nhìn Tư Bác Văn ở đối diện, cẩn thận cất lời.
"Tổng giám đốc Tư, anh có thể cho tôi một số đề xuất về cái này được không..."
"Tôi thật sự đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa biết viết sao cả."
Dáng vẻ đó của Lục Nghiên Tịch khiến Tư Bác Văn không nhịn được lườm cô một cái.
"Khờ khạo quá."
"Lục Nghiên Tịch, tôi tò mò không biết trước đây cô học hỏi trong công ty kiểu gì đấy? Lúc trước cô còn từng tiếp quản Lục Thị nữa mà?"
"Cái trình độ này của cô mà không khiến Lục Thị phá sản thì đúng là kỳ tích."
Lời chế nhạo của Tư Bác Văn truyền vào tai, từng câu từng chữ đều chứa đựng sự khinh bỉ đối rẻ với Lục Nghiên Tịch.
Nghe những lời nói đó, sắc mặt Lục Nghiên Tịch thoáng chốc trở nên khó coi.
Nói cô sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được đụng chạm đến Lục Thị.
Cô đứng dậy, vừa định nói không cần Tư Bác Văn chỉ dạy rồi rời khỏi đây, không ngờ chưa kịp thốt lên thì Tư Bác Văn đã cất giọng nói tiếp.
"Nếu muốn thực hiện dự án này thì nên bắt tay từ đâu là ổn? Tiến hành ở đâu là hợp lý?"
"Đây đều là những vấn đề cần phải cân nhắc, suy nghĩ cho kỹ, chú ý những chỗ đó đi."
"Trước hết cô hãy liệt kê toàn bộ những thứ này ra một tờ giấy rồi hãy bàn chuyện khác với tôi."
Lúc trước đúng là Lục Nghiên Tịch từng lãnh đạo Lục Thị một thời gian, nhưng về cơ bản lúc đó toàn do Tư Bác Văn quản lý cả.
Còn cô chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Thế nên có rất nhiều chuyện trong công ty Lục Nghiên Tịch thật sự không biết, vào công ty của Tư Bác Văn xem như học lại từ đầu.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng."
Nói rồi cô cầm lấy tập tài liệuvăn kiện vừa đưa cho Tư Bác Văn, nằm sấp luôn trên bàn, bắt đầu viết.
Sau những lời chỉ bảo của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch viết cũng trôi chảy hơn trước đó nhiều.
Không lâu sau, Lục Nghiên Tịch đã viết xong hết toàn bộ.
Tư Bác Văn cũng phải gật gù trước biểu hiện của Lục Nghiên Tịch.
"Không tệ, nhìn cũng ra gì phết đấy."
"Tiếp theo viết lại mấy chỗ này rồi đưa tôi sửa."
"Vâng..."
...
Thời gian từ từ trôi qua, thoáng cái đã tới 12 giờ.
Lục Nghiên Tịch cảmchỉ thấy mí mắt ngày một nặng trĩu, càng lúc càng không mở mắt ra nổi, cứ thế nhắm mắt lại, gục xuống.
Đến lúc Tư Bác Văn đi ra thì nhìn thấy hình ảnh ấy.
Lục Nghiên Tịch nằm gục trên bàn, đã mơ màng thiếp đi, còn tài liệu được để ở bên cạnhbên cạnh thì đặt văn kiện.
Người phụ nữ này tự nhiên thế.
Tư Bác Văn nhíu mày lại gần bàn, vươn tay chuẩn bị gõ Lục Nghiên Tịch một cái để gọi cô dậy.
Nhưng chưa đợi anh làm gì thì thấy Lục Nghiên Tịch ngủ rất say, không đành lòng quấy rầy cô.
Tư Bác Văn thở dài ngao ngán, cầm tài liệuvăn kiện bên cạnh lên bắt đầu lật ra đọc.
Vừa đọc vừa chú thích cho Lục Nghiên Tịch.
Chú thích xong thì đã 1 giờ.
Tư Bác Văn đang định đứng dậy thì chân lỡ đá một phát, tình cờ đá ngay góc bàn bên cạnh.
Khiến cho Trong nháy mắt, Lục Nghiên Tịch bỗng giật mình tỉnh dậy.
"Ơ!"
Thấy Tư Bác Văn ngồi ở đối diện, Lục Nghiên Tịch vội vàng lấy tay lau nước miếng ở khóe miệng.
"Sao, sao tôi lại ngủ..."
Lúc nói câu này Lục Nghiên Tịch còn thấy hơi chột dạ, không dám nói gì với Tư Bác Văn.
"Tôi, tôi viết bản kế hoạch tiếp đây!"
Tư Bác Văn lạnh lùng lườm: "Tôi đã làm giúp cô xong hết rồi, đọc đi, không có vấn đề gì thì đi ngủ."
Chờ Lục Nghiên Tịch làm thì có khi tới sáng mai luôn quá.
Tư Bác Văn vừa dứt lời thì Lục Nghiên Tịch mở to mắt như không tin được chuyện trước mắt vậy., trông cô có vẻ khó tin.
Tư Bác Văn mà tốt bụng giúp cô ư, chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Lục Nghiên Tịch mà.
"Xong, xong rồi sao?"
Cô cầm tập tài liệu lên, mở ra đọc.
Thật vậy, tất cả mọi thứ đều đã được Tư Bác Văn viết rất rõ, có cả chú thích, những chỗ sai sót cũng đã được sửa.
Lục Nghiên Tịch ngước mắt, vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn anh."
"Đi đi."
Tư Bác Văn vẫn tỏ ra dửng dưng như cũ nhưng sâu trong đôi mắt lại nhuốm chút trìu mến.
"Về ngủ đi."
Văn kiện đã xong hết thì đi nghỉ ngơi thôi.
Lục Nghiên Tịch gật đầu, đứng lên muốn ra khỏi phòng.
Vì ban nãy nằm quá lâu nên hai chân cô hơi nhũn ra.