Lục Huyền Lâm nhíu mày, hơi khó chịu: “Cô quan tâm nhiều quá rồi?”
“Ô, cậu là muốn qua cầu rút ván à? Tôi giúp cậu cùng nhau diễn trò ức hiếp Lý Tang Du, thế nào, bây giờ lại muốn đá bay tôi đi? Sớm biết thế thì tôi đã không giúp cậu rồi, làm người xấu đúng là quá mệt mỏi, huống hồ còn ảnh hưởng đến danh dự của tôi nữa.”
Lục Huyền Lâm liếc cô ta: “Cô có danh dự sao? Đã mất sạch từ lâu rồi.”
“Đừng có trút giận lên tôi, tôi cũng không phải Lý Tang Du bị cậu ức hiếp đến quen.” Mộ Nhã Kỳ tựa lên xe, hai tay ôm ngực nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm đen mặt.
“Cút đi!”
“Chậc chậc chậc, đúng là lợi dụng xong thì trở mặt ngay, chẳng trách cậu lại đối xử với Lý Tang Du như thế.” Mộ Nhã Kỳ không nổi giận chút nào, ngược lại còn nhìn Lục Huyền Lâm bằng ánh mắt quyến rũ.
Cho dù Mộ Nhã Kỳ có quyến rũ hơn nữa, Lục Huyền Lâm cũng không thèm nhìn lấy một cái: “Đừng nói như tôi vô tình lắm, lần này cô biểu diễn vì tình nghĩa, không có thù lao, nhưng cô lại có được danh tiếng tốt và nhiều fan hơn, đừng có được voi đòi tiên với tôi.”
“Vậy tôi là đang tạo nghiệp gì thế? Làm người xấu giúp cậu còn phải nhìn sắc mặt của cậu, đừng tưởng cậu nhỏ hơn tôi thì tôi không dám đánh cậu.”
“Cô tưởng mình là người tốt ư? Danh tiếng nát bét như vậy thích hợp làm người xấu hơn.”
“Đừng hòng bôi nhọ một nhân vật cấp nữ thần như tôi.” Mộ Nhã Kỳ nghiêng đầu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay gặp Lý Tang Du, tôi thật sự cảm thấy cô ta cũng được lắm, xuất thân cô chủ nhà giàu, có năng lực làm việc, còn biết nhẫn nhịn…” Mộ Nhã Kỳ giơ ngón tay đếm ưu điểm của Lý Tang Du: “Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ta. Anh đúng là có mắt như mù.”
Lục Huyền Lâm không muốn nói nhảm với cô ta nữa, mở cửa xe: “Lên xe!”
Tiễn ôn thần này đi sớm một chút thì có thể yên tĩnh hơn một chút.
…
Thời Nhiên Phong đưa một tờ menu cho Lý Tang Du: “Thích gì cứ gọi đi.”
Lý Tang Du cho rằng anh ta sẽ mời mình ăn cơm ở nhà, không ngờ lại là ở nhà hàng kiểu Pháp.
“Anh ăn gì thì tôi ăn đó.” Lý Tang Du trả menu lại cho anh ta.
Đợi sau khi phục vụ đi rồi, Thời Nhiên Phong im lặng nhìn Lý Tang Du.
Lúc này, cô đã tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo vừa người, mái tóc đen dài bổ đôi tự nhiên xoã ở hai bên, mày liễu, mắt to, môi anh đào và chiếc cằm nhỏ nhắn, tạo thành một người đẹp hiếm thấy.
“Cô rất đẹp!”
Được một người đàn ông có khí chất như vậy khen ngợi, Lý Tang Du đỏ mặt: “Cảm ơn!”
“Cô thế này, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương cô chứ?”
Lời này khiến Lý Tang Du thầm thấy chua xót, lúc mẹ còn sống, cô còn được nâng như nâng trứng, sau khi mẹ mất, ba cưới mẹ kế Tiêu Hà, có một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống, địa vị của cô như rơi xuống nghìn trượng, cuối cùng trở thành một người quỷ kế đa đoan.
“Lâm Bách Thần là ai?”
Đột nhiên bị hỏi đến cái tên này, Lý Tang Du hơi kinh ngạc.
Thời Nhiên Phong thấu hiểu lòng người cười một tiếng: “Không muốn nói có thể không nói.”
Lý Tang Du rũ mắt, lông mi cong dày hơi rung rung: “Anh ấy đã chết từ mấy năm trước rồi.”
Sắc mặt Thời Nhiên Phong hơi thay đổi: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
Lý Tang Du cười nhạt ngước mặt lên, trong mắt có ánh nước bao phủ, cô lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nhắc tới anh ấy với ai, chỉ muốn nói với anh.”
“Cảm ơn!”
“Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lần đầu tiên gặp tôi anh ấy đã thích tôi, luôn rất thích, chưa từng thay lòng, đáng tiếc lúc đó tôi lại thích một người khác…”
Thời Nhiên Phong không chen miệng vào, im lặng lắng nghe.
“Tôi không thích anh ấy, anh ấy vì muốn tên mình khắc ghi trong lòng tôi mà lựa chọn tự sát.” Một giọt nước mắt rơi xuống gò mà Lý Tang Du.
“Anh ta thành công rồi.”
“Nhưng tôi không muốn anh ấy làm bằng cách như vậy.” Sau khi trưởng thành, mỗi lần nhớ lại chuyện này Lý Tang Du đều vô cùng hối hận.
Nếu là bây giờ, cô sẽ từ bỏ người trong lòng mình mà chấp nhận Lâm Bách Thần. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu thay vì tìm một người mình yêu còn không bằng tìm một người yêu mình.
“Nụ cười của anh ấy rất ấm áp, mỗi lần tôi rơi vào tuyệt vọng đều sẽ nhớ đến nụ cười của anh ấy.” Nói đến đây, ánh mắt Lý Tang Du trở nên mơ màng, vẻ mặt cũng mang theo quyến luyến si mê.
“Cho nên hôm nay cô lại nhìn thấy anh ta ở đầu cậu?”
“Phải!” Lý Tang Du gật đầu: “Tôi sợ anh ấy đi rồi không quay lại nữa, cho nên tôi muốn đuổi theo.”
Thời Nhiên Phong hiểu ra: “May là có tôi ở đó, nếu không…”
“Lần này thật sự phải cảm ơn anh.” Dù đã nói cảm ơn rất nhiều lần, nhưng Lý Tang Du vẫn muốn dùng hai chữ này thể hiện tình cảm của mình.
“Tôi cũng không mong anh ta đưa cô đi.” Thời Nhiên Phong nhìn Lý Tang Du: “Chỉ cần bị tôi gặp được rồi, tôi sẽ không đồng ý.”
“Thật sự có thiên đường sao?”
Thời Nhiên Phong không trả lời vấn đề này, cho dù có, anh ta cũng sẽ không nói.
Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, một khúc nhạc dương cầm êm ái nhẹ nhàng vang lên trong nhà hàng.
Lý Tang Du nhẹ nhàng gật gù theo điệu nhạc, ngón tay trên bàn cũng gõ nhẹ.
Những chi tiết này đều bị Thời Nhiên Phong thấy hết: “Cô biết đàn piano à?”
“Đúng thế!”
Dù sao Lý Tang Du cũng có xuất thân cô chủ nhà giàu, từ nhỏ đã được đào tạo về mọi mặt, chỉ không giỏi nấu nướng mà thôi.
Sau khi kết hôn, cô bước vào cuộc sống làm việc bận rộn, từ bỏ rất nhiều sở thích, trở thành một người phụ nữ sống vì tiền.
Tối nay có người hợp với mình ở bên cạnh, có hoàn cảnh thích hợp, cho nên mới để lộ tài năng trước đây.
“Có muốn đàn một bản không?”
Lý Tang Du đã lâu không đàn lập tức sáng mắt lên, mời anh ta: “Cùng đàn nhé?”
“Không thành vấn đề!”
Đợi khúc nhạc kết thúc, hai người cùng đi tới trước piano.
Người biểu diễn nhường chỗ cho họ.
Hai người cùng nhau ngồi xuống, Thời Nhiên Phong hỏi: “Muốn đàn bài nào?”
“Lâu đài trên không!”
Đầu ngón tay đánh xuống, một khúc nhạc dương cầm với nhịp điệu du dương vang lên trong không gian, phối hợp với bóng đêm yên tĩnh, truyền ra ngoài xuyên qua cửa nhà hàng.
“Bài hát này…” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe bị khúc nhạc dương cầm thu hút sự chú ý.
Lục Huyền Lâm đang đợi đèn xanh đèn đỏ thì hoàn toàn không để ý.
“Dừng xe lại, nhanh lên đi.” Mộ Nhã Kỳ hưng phấn nói.
“Cô muốn làm gì?” Lục Huyền Lâm hỏi, nhưng vẫn dừng xe lại bên đường.
“Bài hát này không phải do một người đàn.”
Đối với một người mù âm nhạc như Lục Huyền Lâm, đây chỉ là một bài hát mà thôi, anh không nghe ra chút ảo diệu nào bên trong cả.
“Đây là một nam một nữ hợp tấu, cậu nghe đi, phần này tiếng đàn mạnh mẽ có lực, phần này lại du dương hơn nhiều, nhưng tiết tấu rất hợp nhau, hoàn toàn không có kẽ hở. Nếu không phải tôi từng nghiên cứu về piano thì cũng nghe không ra sự khác biệt bên trong.” Mộ Nhã Kỳ vừa nói vừa mở cửa xe: “Mau xuống xe, tôi phải đi gặp đôi tình nhân này, thật sự quá tuyệt vời.”
“Lại nổi điên?” Lục Huyền Lâm chỉ đành xuống xe, đi vào nhà hàng cùng với Nhã Kỳ.
Sau khi đàn xong, Lý Tang Du và Thời Nhiên Phong cùng nhau rời khỏi đàn piano, đi về lại bàn ăn.