Quần áo trên người bị làm ướt, Lục Huyền Lâm cũng theo đó cởi quần áo ra luôn.
Lý Tang Du đang ngủ say bị ném mạnh một cái chẳng khác nào rơi từ trên trời xuống, sợ đến mức giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn mọi chuyện trước mắt.
Cái giường lớn này rất mềm, còn rất đàn hồi, vì bị ném xuống, còn nảy lên một cái, cho nên khăn tắm trên người cô vừa khéo chỉ che được chỗ nên che, lộ ra chỗ nên lộ, hiệu quả Thị giác như thế khiến hô hấp của Lục Huyền Lâm đang thay quần áo trở nên nặng nề.
Sau đêm đó, anh cũng biết vóc dáng của cô rất đẹp, da rất mịn, lúc này dưới ánh đèn thuỷ tinh chiếu qua, làn da của cô phủ một tầng ánh trắng, càng khiến người ta không thể dời mắt hơn.
“A!” Lý Tang Du hoảng hốt la lên một tiếng, vội vàng kéo chăn đắp lên người mình.
Cô với anh đã làm chuyện vợ chồng, nhưng không có nghĩa là cô có thể đối diện với anh như thế.
Lục Huyền Lâm cúi người đối mặt với cô: “Che gì mà che, cô có thể lợi dụng lúc tôi không có ở đây quyến rũ đàn ông khác, bây giờ lại bắt đầu giả làm thánh nữ à?”
Lý Tang Du tức giận trừng người đàn ông nói chuyện vô ý vô tứ trước mắt, cuối cùng, lửa giận trong mắt dần mất đi, cô nằm lên gối, nhắm mắt lại: “Tôi mệt rồi!”
Tranh cãi, cô không có sức tranh cãi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi.
“Soạt!” Chăn đang đắp trên người cô bị Lục Huyền Lâm vén lên: “Tôi muốn kiếm tra cô có còn trong sạch không.”
Cô muốn giật lại chăn, nhưng chăn lại bị anh giữ chặt.
Cô chỉ đành co người lại như con tôm: “Lục Huyền Lâm, anh đừng có hiếp người quá đáng!”
Anh có thể nhằm vào cô, làm khó cô, xem thường cô, nhưng không thể nghi ngờ cô sau khi đã có quan hệ với cô.
Tim Lục Huyền Lâm lại đập nhanh.
Không thể ở đây được nữa, không có chăn che dù gì còn tìm thấy một cái khăn tắm, Lý Tang Du nhanh chóng dùng khăn tắm quấn lấy mình, đứng dậy muốn đi xuống giường.
Nhưng không ngờ một thân thể cường tráng đã đè cô lại.
“Muốn đi? Có tật giật mình à?”
Lý Tang Du không thể nhịn được nữa giơ tay lên đánh tới, nhưng lại bị anh nắm lấy. Cô lại vung một bàn tay khác, nhưng vẫn bị anh bắt được.
Lúc này, hai tay cô đều bị anh giữ trên đầu, chỉ có hai chân cử động được, cô còn chưa kịp giãy giụa, giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
“Cô là đang quyến rũ tôi ư?”
Hai thân thể trần trụi chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh, thầm thấy hoảng hốt: “Lục Huyền Lâm, anh đã nói không đụng vào tôi nữa mà.”
Lục Huyền Lâm cúi đầu cắn lên môi cô.
“A…” Môi bị cắn đau khiến Lý Tang Du há miệng, không kiềm chế được kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu, anh cong môi nở nụ cười thoả mãn.
Lý Tang Du, cuối cùng cô vẫn thua rồi!
Đêm nay, Lý Tang Du ngủ rất say, đến khi mặt trời mọc lên cao mới thức dậy.
Cũng giống như lần đầu tiên, cô vội vàng thức dậy rửa mặt, sau đó đi xuống lầu.
Mấy ngày Lục Huyền Lâm đi công tác là khoảng thời gian thoải mái nhất của cô, anh vừa về, tất cả mọi việc của cô đều sẽ trở về như trước đây, bữa sáng vẫn phải ăn nhiều hơn.
Lý Tang Du vội vàng ăn xong bữa sáng, khó chịu nấc một cái, mấy ngày nay làm việc áp lực, cô vốn đã ăn ít lại càng ăn ít hơn, hôm nay ăn nhiều như vậy, dạ dày của cô rất khó chịu, chân mày vẫn luôn nhíu lại.
Lục Huyền Lâm nhìn ra cô khó chịu, hờ hững nói một câu: “Khó chịu thì không cần đi làm.”
“Tôi không đi làm anh nuôi tôi à?” Lý Tang Du cầm túi lên muốn đi ra ngoài.
Hôm nay chắc chắn sẽ đến trễ, bây giờ cũng gần tám giờ rồi, đều do anh hại.
“Bốp!” Lục Huyền Lâm vỗ một cái lên bàn cẩm thạch: “Lý Tang Du, bây giờ cô ăn, dùng, mặc, cái nào không phải tôi cho cô?”
Lý Tang Du nhìn Lục Huyền Lâm mặt mày xanh mét, nâng tay mình lên: “Cái đồng hồ này là ba tôi mua cho tôi trước khi tôi kết hôn.” Sau đó lại chỉ quần áo trên người: “Bộ đồ này, túi xách này, giày này đều là tôi mua bằng tiền lương của mình.”
Cuối cùng, Lý Tang Du lại chỉ bát đĩa trên bàn ăn: “Đây là lần thứ hai tôi ăn cơm ở chỗ này, bình thường đều là ăn trong công ty, thỉnh thoảng buổi tối đói, tôi sẽ nấu mì trong bếp bưng về phòng mình ăn. Nếu anh muốn thu tiền mì và tiền điện nước thì có thể tính ra, tôi sẽ trả hết cho anh.”
Lời nói của Lý Tang Du khiến Lục Huyền Lâm hoàn toàn sững người, từ sau khi cưới cô, anh thật sự chưa từng quan tâm đến cô, càng không nói đến việc giúp đỡ chi tiêu cho cô.
Cô chính là một người tàng hình trước mặt anh.
“Tổng giám đốc Lục, tôi còn phải kiếm tiền nuôi mình, thứ cho tôi không tiếp được!” Lý Tang Du cũng không thèm liếc anh một cái, đi thẳng ra khỏi phòng khách, không quay đầu lạ nói một câu: “Cảm ơn tổng giám đốc cho tôi cơ hội thăng chức, ít nhất tôi có thể mua được quần áo tốt hơn một chút.”
Sáng nào cũng muốn cãi nhau một trận à?
Anh không mệt thì cô cũng mệt.
Lục Huyền Lâm nhìn bóng lưng chậm rãi rời đi của cô, lúc cô duỗi hai tay ra, anh mới phát hiện từ khi kết hôn đến giờ, anh còn chưa từng đưa cho cô một cái nhẫn cưới.
Ai mà ngờ con cưng của trời kiêu ngạo trước đây, sau khi cưới còn không bằng được một người phụ nữ bình thường, nhưng cô vẫn luôn chịu đựng.
Lý Tang Du, cô cứ không muốn cúi đầu như thế ư?
Trong phòng khách vô cùng yên tĩnh, các giúp việc không ai dám lên tiếng.
“Những gì cô ấy nói là thật sao?” Một lúc lâu sau đó, Lục Huyền Lâm chậm rãi lên tiếng hỏi các giúp việc.
Một giúp việc trong đó vội vàng gật đầu: “Đúng thế, từ sau khi mợ chủ gả đến đây vẫn luôn sống như thế.”
“Ai bảo các người đối xử với cô ấy như vậy?”
“Cậu chủ, hôm ngày cưới cậu đã nói với chúng tôi đừng xem người phụ nữ Lý Tang Du này như con người, không cho phép cô ấy lên bàn ăn cơm, không cho phép cô ấy xuất hiện trước mặt cậu…”
Lục Huyền Lâm ngạc nhiên nghe giúp việc nói xong, lúc này mới dần nhớ ra hai năm trước mình thật sự từng nói thế, sau đó anh phất tay bảo người giúp việc lui xuống, ngồi một mình trên bàn ăn, ánh mắt không có tiêu cự.