Lục Nghiên Tịch đỏ mặt giải thích: “Làm sao vậy?”
Dáng vẻ này của anh thật sự khiến người ta thấy ghét.
Tư Bác Văn nhướng mày, nhìn Lục Nghiên Tịch hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong lòng anh không khỏi tức giận.
“Nói.”
“Sao không nói với Hoắc Vũ Khải rằng em và anh đang ở bên nhau?”
Hàng ngày trong đầu người phụ nữ này cứ nghĩ cái gì không biết.
Tư Bác Văn liên tục truy hỏi, điệu bộ này rõ ràng là chỉ cần Lục Nghiên Tịch không nói thì anh sẽ không dừng lại.
“Nói!”
Lục Nghiên Tịch cắn môi dưới, vẻ mặt do dự: “Em…”
“Em chỉ không muốn khiến anh ấy hiểu lầm thôi.”
Thật ra Lục Nghiên Tịch cũng không nghĩ nhiều đến thế, đơn giản chỉ là cảm thấy như vậy không được hay lắm mà thôi.
Nhưng trong mắt Tư Bác Văn lại là cố gắng che giấu điều gì đó.
“Vậy sao?”
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt nghi ngờ.
“Hiểu lầm gì?”
Điều anh muốn chính là khiến cho Hoắc Vũ Khải hiểu lầm.
Như vậy mới có thể khiến người đàn ông đó từ bỏ và rời khỏi Lục Nghiên Tịch.
Nhìn dáng vẻ này của Tư Bác Văn, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô nhướng mày, nhìn anh với vẻ như cười như không.
“Sao, anh ghen à?”
Tư Bác Văn khịt mũi lạnh lùng, đặt môi mình lên tai Lục Nghiên Tịch: “Em nghĩ sao?”
Nói rồi anh cắn nhẹ vào dái tai cô.
“Anh nói cho em biết, tốt nhất em hãy tránh xa gã Hoắc Vũ Khải đó ra.”
“Nếu em không nghe lời thì đừng trách anh không khách sáo với em.”
Lần trước họ cãi nhau là vì sự xuất hiện của Hoắc Vũ Khải, nếu không đến giờ chắc là hai người vẫn đang êm đẹp.
Nghĩ tới đây, đến giờ trong lòng Tư Bác Văn vẫn thấy hơi tức giận.
Lục Nghiên Tịch không nhịn được khẽ thở ra một tiếng, trừng mắt nhìn Tư Bác Văn đầy cáu giận.
“Nếu em không nghe thì sao?”
Người đàn ông này bây giờ còn chạy tới uy hiếp cô.
“Anh định không khách sáo với em như thế nào?”
Lục Nghiên Tịch như này rõ ràng là không sợ trời không sợ đất, nhưng đúng là Tư Bác Văn không làm gì được cô.
“Vậy em cứ chờ đó cho anh.”
Nói rồi Tư Bác Văn cười xấu xa, nhếch khóe môi xinh đẹp.
Cảm nhận được ý đồ của anh, Lục Nghiên Tịch hoảng sợ, vội vàng ngăn cản.
“Bây giờ không được!”
Bây giờ trong bụng cô còn đang có em bé, nếu người đàn ông này làm bừa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Thấy Lục Nghiên Tịch kiên quyết từ chối, lúc này Tư Bác Văn mới phản ứng lại.
Anh ngẩn người, đưa tay ra vuốt má cô, thở dài bất lực.
“Đúng là hết cách với em.”
Nói rồi, Tư Bác Văn cúi xuống, vùi đầu vào bụng dưới của Lục Nghiên Tịch.
Anh yêu thương nói với bụng cô: “Con đó, còn chưa ra đời đã bắt đầu hợp sức với mẹ bắt nạt ba rồi.”
Trên mặt Tư Bác Văn không hề thấy vẻ lạnh như băng thường ngày, trông anh như người đàn ông đang chìm đắm trong hạnh phúc.
“Được rồi, đừng gây chuyện nữa.”
Nói rồi Tư Bác Văn đứng dậy, ôm Lục Nghiên Tịch vào lòng.
“Nghiên Tịch, chúng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?”
Trong lời nói của anh mang theo chút hy vọng nho nhỏ. Anh sợ cô sẽ từ chối mình, cũng sợ cô thật sự phá bỏ đứa bé.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi không đành lòng.
Cô cắn môi dưới, ngơ ngác gật đầu.
“Ừm.”
Dù sao tình cảm vẫn lớn hơn lý trí trong lòng Lục Nghiên Tịch.
Vào lúc này, cô muốn sinh con ra và ở bên cạnh Tư Bác Văn.
…
Ngày hôm sau, khi hai người thức dậy thì trời đã sáng.
Tư Bác Văn vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch, anh hạnh phúc cong khoé môi.
Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác thoải mái và bình yên như thế này.
Đột nhiên, Lục Nghiên Tịch vốn đang nhắm mắt cũng mở mắt ra.
“Buổi sáng tốt lành!”
Tư Bác Văn nhướng mày: “Chào buổi sáng.”
Thấy Tư Bác Văn vẫn nằm trên giường với mình, Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Sao anh vẫn chưa đi?”
“Hôm nay công ty không làm việc à?”
Tư Bác Văn ôm Lục Nghiên Tịch: “Không muốn đi.”
Có cô ở bên cạnh, anh làm gì còn nhớ tới việc đi làm nữa.
Nghe thấy câu này của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch không khỏi trừng mắt lườm anh.
“Mau đi làm ngay!”
Người đàn ông này thật là.
Nếu không đi làm, đến lúc đó không biết Lăng Thiệu Huy sẽ nghĩ cô như thế nào.
Nhìn Lục Nghiên Tịch thế này, Tư Bác Văn cong môi cười.
“Muốn anh đi làm đến thế à?”
Vốn dĩ anh định ở nhà cùng cô, nhưng bây giờ xem ra là anh nghĩ quá nhiều rồi.
Có vẻ cô hoàn toàn không cần.
Nghe thấy câu hỏi của Tư Bác Văn, Lục Nghiên Tịch thẳng thắn gật đầu: “Em không muốn đến lúc đó người trong công ty có ý kiến với em, anh mau đi đi.”
Nói đến đi làm, đã rất lâu rồi cô không tới công ty làm việc, từ sau khi vào viện hình như chưa đi lần nào.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy khoa trương.
“Vậy em định khi nào đi làm? Vị trí đã để lại cho em rồi, khi nào em muốn đến thì đến.”
Nói rồi Tư Bác Văn đưa tay xoa đầu Lục Nghiên Tịch.
Cô gật đầu: “Ừm.”
Trước khi giải quyết đứa bé này, đi làm sẽ chỉ càng rắc rối hơn.
Khi Lục Nghiên Tịch cho rằng Tư Bác Văn chuẩn bị đi làm thì đột nhiên anh tới trước mặt cô.
“Lục Nghiên Tịch, em không bày tỏ chút gì à?”
Anh sắp phải đi làm rồi. Người phụ nữ này, sao cô vẫn vô tâm như vậy chứ?
Tư Bác Văn đột ngột lại gần khiến Lục Nghiên Tịch không kịp phản ứng.
Cô sửng sốt: “Bày tỏ gì cơ?”
Anh đã nói rõ thế rồi mà cô gái này vẫn ngơ ngác.
Tư Bác Văn hơi bất lực, Lục Nghiên Tịch thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây?
Anh cắn răng: “Em nghĩ sao?”
Nói rồi người anh không ngừng lại gần cô, trông anh hơi đáng sợ.
Lục Nghiên Tịch nuốt nước bọt, rụt người về phía sau.
“Em… Em không biết.”
Người đàn ông dường như đã nhắm chuẩn động tác của cô, anh giữ cô lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt anh.
“Cho em một cơ hội nữa!”
Nói rồi Tư Bác Văn còn đưa tay ra chỉ vào má mình, ẩn ý trong đó rất rõ ràng.
Thấy vậy, cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng hiểu ra.
Cô đỏ mặt: “Em…”
Sau đó, cô đỏ mặt hôn lên má anh.