Tuy rằng không thích Tư Thị, nhưng nếu đã tới thì phải cố gắng thật tốt, đây chính là thái độ nhất quán của Lục Nghiên Tịch.
Đúng lúc này, đột nhiên trợ lý vào văn phòng.
Cốc cốc cốc…
Thấy trợ lý đến, Mễ Lộ ở bên cạnh tỏ ra vô cùng kích động.
Đây chính là Lăng Dạ đấy, trợ lý thân cận của Tư Bác Văn. Trong toàn công ty này, ngoài Tư Bác Văn ra thì anh ta chính là người đẹp trai nhất.
Mễ Lộ vội vàng đứng dậy: “Trợ lý Lăng, sao anh lại tới đây thế?”
“Có chuyện gì không?”
Mễ Lộ nhìn Lăng Dạ, trong mắt đầy vẻ e thẹn, ai không biết còn tưởng Lăng Dạ tới tìm cô ta đấy.
Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi buồn cười.
Vẻ mặt Lăng Dạ lạnh nhạt, từ đầu đến cuối cũng không nhìn Mễ Lộ một cái.
“Xin nhường đường cho.”
Lăng Dạ vừa nói xong, máu trong người Mễ Lộ như bị đông cứng, lập tức sững sờ tại chỗ.
“Cái… cái gì cơ?”
Dường như cô ta không thể tin nổi lời Lăng Dạ nói, không ngờ người đàn ông này lại tuyệt tình tới vậy.
Một người đẹp như cô ta đứng ở đây mà lại ngoảnh mặt làm ngơ, đúng là quá đáng ghét!
“Xin nhường đường cho.”
Lăng Dạ lặp lại lời của mình một lần nữa, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.
Thấy Lăng Dạ như vậy, Mễ Lộ chỉ đành thầm kêu xui xẻo rồi ngoan ngoãn tránh ra.
Lăng Dạ đi thẳng tới trước mặt Lục Nghiên Tịch, nói: “Cô Lục, phiền cô đi cùng tôi một chuyến.”
Nghe thấy lời của Lăng Dạ, không chỉ Lục Nghiên Tịch mà Mễ Lộ cũng có hơi hoảng sợ.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu không gọi cô ta mà lại đi gọi con khốn Lục Nghiên Tịch kia chứ.
Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy căm hận.
“Sao vậy?”
Lục Nghiên Tịch nâng mắt, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.
Đang yên đang lành lại tìm cô, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành gì đâu.
Dựa theo tính cách của Tư Bác Văn, chắc là lại muốn tìm cô gây phiền phức nữa rồi.
Lăng Dạ không nói nhiều: “Đi thôi.”
Dứt lời, anh ta đi thẳng ra ngoài.
Thấy vậy, Lục Nghiên Tịch cũng vội cất bước đuổi theo.
Đi tới cửa phòng làm việc của Tư Bác Văn thì vươn tay đẩy cửa ra.
Vừa thấy Lục Nghiên Tịch, ngay giây sau, giọng nói lạnh lùng của Tư Bác Văn lập tức truyền vào tai.
“Lục Nghiên Tịch, cô là heo đấy à?”
Câu này của Tư Bác Văn khiến Lục Nghiên Tịch thấy hơi khó hiểu.
“Tư Bác Văn, anh có ý gì?”
Tuy người đàn ông này đúng là ông chủ của công ty, nhưng không ai quy định ông chủ có thể tùy tiện công kích cá nhân với nhân viên cả.
Thấy cảnh này, Lăng Dạ lặng lẽ lui xuống rồi đóng cửa lại.
“Cô tự xem bản thân mình đã làm gì đi!”
Vừa dứt lời, Tư Bác Văn lập tức ném một bản hợp đồng tới trước mặt cô.
Phía trên có viết mấy chữ to rõ ràng, chính là tên của Lục Nghiên Tịch.
Cô vội vàng nhặt lên rồi bắt đầu lật xem.
“Đây không phải là hợp đồng mà tôi làm mấy ngày trước sao?”
“Cô còn biết là cô làm à, may là tôi thử kiểm tra, nếu không cô có biết công ty sẽ tổn thất bao nhiêu không?”
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch càng thêm khó hiểu.
Nội dung hợp đồng cô làm đã để Chu Kha Nguyệt xem qua rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì mà.
Sao có thể như vậy được.
Cô trợn tròn mắt: “Có phải anh nhầm lẫn gì rồi không?”
Nếu là vấn đề nhỏ thì còn có khả năng, chứ sao có thể có loại sai lầm chết người này được.
Lục Nghiên Tịch bỗng cảm thấy không thể tin nổi.
Tư Bác Văn cười mỉa, trong mắt đầy vẻ hung ác nham hiểm.
“Cô tự xem đi, những thứ này là cái gì?”
Tư Bác Văn tiện tay chỉ một cái thôi cũng là sai lầm trí mạng.
Thấy vậy, Lục Nghiên Tịch cũng sững sờ.
“Cái này… cái này không phải do tôi viết, không phải nội dung của tôi.”
Rõ ràng lúc trước cô đã đưa cho Chu Kha Nguyệt kiểm tra rồi mà, không thể nào có được.
Hơn nữa cô cũng nhớ rất rõ, cô chưa từng viết những chỗ này.
Nhưng lọt vào tai Tư Bác Văn, những lời này của Lục Nghiên Tịch lại như đang cố cãi vậy.
“Cô đừng ngụy biện nữa, Lục Nghiên Tịch.”
“Có sai lầm cũng không sao, nhưng cô phải đối mặt với nó.”
Tư Bác Văn cho rằng những lời này của Lục Nghiên Tịch là đang tự chối bỏ trách nhiệm của bản thân.
Lục Nghiên Tịch thẳng thừng cắt ngang lời anh: “Tôi nói rồi, đây không phải do tôi làm, tôi không làm những nội dung này.”
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao nội dung của tôi lại đột nhiên biến thành thế này, nhưng tôi dám cam đoan, đây thật sự không phải của tôi!”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn với ánh mắt vô cùng quật cường.
Nếu là của cô, dù có bao nhiêu vấn đề thì cô cũng sẽ thừa nhận.
Thế nhưng cái này hoàn toàn không liên quan gì tới cô cả.
Thấy thế, sắc mặt Tư Bác Văn cũng hơi thay đổi.
“Cô chắc chắn đây không phải nội dung của cô?”
Quả thật Lục Nghiên Tịch không cần phải... Lấy chuyện này để lừa anh.
Lục Nghiên Tịch gật đầu.
“Không phải thật, tôi đã để chị Nguyệt xem nội dung của tôi rồi, nếu không tin thì anh có thể tìm chị ấy để đối chiếu.”
Nghe đến đây, Tư Bác Văn cũng phản ứng lại.
Chỉ có một giải thích duy nhất thôi, đó là có người đánh tráo nội dung tài liệu sau lưng Lục Nghiên Tịch.
“Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này để cho anh một lời giải thích.”
Lục Nghiên Tịch nhìn Tư Bác Văn, không thèm nghĩ đã nói thẳng.
Lục Nghiên Tịch cũng muốn biết rốt cuộc là ai hãm hại sau lưng mình.
Người sau lưng này thật sự quá xấu xa, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại người này.
Nghe vậy, Tư Bác Văn gật đầu theo.
“Được, tôi chỉ cho cô ba ngày, tốt nhất là cô điều tra rõ được chuyện gì xảy ra, nếu không thì tự gánh hậu quả!”
“Được!”
Lục Nghiên Tịch không thèm nghĩ đã đồng ý luôn.
Chắc chắn cô sẽ điều tra rõ chuyện này.
Sau khi nói xong câu đó, Lục Nghiên Tịch xoay người rồi quay lại luôn phòng làm việc của mình.
Nhìn bóng lưng Lục Nghiên Tịch rời đi, không biết tại sao, Tư Bác Văn luôn cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng lộ ra ý cười.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch.
...
Lục Nghiên Tịch vừa quay lại phòng làm việc, giọng xỉa xói của Mễ Lộ lập tức truyền tới.
“Ui xời, ra khỏi văn phòng tổng giám đốc rồi đấy à?”
“Tổng giám đốc Tư của chúng ta nói gì với cô vậy?”
Mễ Lộ nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, còn có một chút khinh thường nữa.
Lần trước không phải cô ta không nhìn thấy hành động giữa Lục Nghiên Tịch và Tư Bác Văn.
Rõ ràng Lục Nghiên Tịch này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Căn bản là không dám cho ai biết tại sao cô ta lại được tới đây làm.
Nhưng mọi người cũng có thể tự đoán được.