“Sếp Trịnh, ngày hôm nay chúng ta đến đây để bàn nghiệp vụ, nếu như không bàn, vậy thì xin tạm biệt.” Lục Huyền Lâm vừa mới nói xong thì muốn đứng dậy.
Nghe thấy anh muốn đi, Trịnh Uyển Khanh liền luống cuống: “Lục Huyền Lâm, anh sao vậy? Vẫn còn giận em hả? Em đã sửa đổi rồi, thật sự sửa đổi rồi, anh phải tin tưởng em.” Nói xong, hai mắt ngậm đầy nước mắt, nhìn có vẻ như là muốn rơi xuống.
Còn chưa tới một giây thì đã có một giọt nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay Lục Huyền Lâm.
Dáng vẻ đáng yêu như thế này làm cho Elise cũng là phái nữ cảm thấy nổi da gà.
Như vậy cũng có thể khóc hả?
Thật sự tưởng mình làm từ nước?
Làm màu quá đi thôi.
Elise thấy vậy, hàm răng ngứa ngáy, có một loại xúc động muốn bước lên đạp cho cô ta vài cái.
Lục Huyền Lâm rút tờ giấy ở trên bàn lau sạch nước mắt trên mu bàn tay, vô cảm nói: “Thời gian của tôi rất quý giá, muốn diễn trò thì cô tìm người khác mà diễn đi.” Nói xong, anh liền đi ra khỏi cửa.
Elise đi theo sát sau lưng anh, thiếu chút nữa là đã hét to một tiếng: sảng khoái quá!
“Lục Huyền Lâm, đừng đi, đừng đi mà...” Trịnh Uyển Khanh vội vàng nhào qua ôm lấy anh từ phía sau: “Đừng đối xử với em vô tình như thế, em chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ cần anh cho em thêm một cơ hội, có được không?”
Lục Huyền Lâm đứng đó, không hề động đậy: “Cho dù cô có thay đổi thì tôi cũng sẽ không yêu cô, về điểm này, tôi đã nói với cô từ sáu năm trước rồi.”
“Không, em không muốn nghe những thứ này, anh cũng biết em đã đợi anh sáu năm, một cô gái có bao nhiêu sáu năm cơ chứ? Chỉ dựa vào tấm lòng này, anh có thể tha thứ cho em không?” Trịnh Uyển Khanh dán sát mặt vào lưng anh, có chết cũng không chịu buông tay.
Cô ta có thể gắng gượng chờ đợi sáu năm, chính là cô ta không tin Lục Huyền Lâm không yêu cô ta, cô ta tin tưởng Lục Huyền Lâm yêu cô ta. Chỉ là bởi vì cái chết của Lý Tang Du, cho nên anh vẫn luôn chìm trong thống khổ, cô ta đồng ý chờ, cũng đã chờ được, cho nên cô ta không muốn nghe thấy những lời mà mình không chấp nhận.
Với lại Lý Tang Du đã chết rồi, Lục Huyền Lâm không có lựa chọn thứ hai, đây chính là lá bài cuối cùng của cô ta.
Lục Huyền Lâm thở nhẹ một hơi: “Trịnh Uyển Khanh, bản tính của cô vốn dĩ là như vậy, không thể thay đổi được.”
“Em có thể thay đổi, chắc chắn có thể thay đổi.”
Lục Huyền Lâm từ từ tách ngón tay của Trịnh Uyển Khanh ra, vẫn không quay đầu lại: “Cho dù có sửa thì cô vẫn là Trịnh Uyển Khanh, không phải là Lý Tang Du, người tôi yêu là Lý Tang Du, không phải là Trịnh Uyển Khanh, cô có hiểu chưa?”
“Chị ấy đã chết rồi, chị ấy đã chết sáu năm rồi, anh còn yêu chị ấy cái gì nữa. Em là người sống sờ sờ đứng trước mắt anh, tại sao lại không nhìn thấy em?” Trịnh Uyển Khanh đã từ bỏ lớp ngụy trang yếu đuối, cô ta hét lớn với bóng lưng của Lục Huyền Lâm.
“Tôi yêu hết tất cả những thứ của cô ấy, cho dù cô ấy đã không còn trên đời này, tôi vẫn yêu, cô mãi mãi cũng không thể hiểu được cái gì gọi là yêu.” Lục Huyền Lâm đi ra khỏi phòng bao, anh không cần phải ở đây làm gì.
“Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm...”
Elise khẽ vươn tay ra ngăn cản Trịnh Uyển Khanh: “Cô Trịnh, tổng giám đốc của tôi đã từ chối rõ ràng như thế, cô còn đuổi theo cái gì nữa. Cho dù cô Lý không có ở đây thì linh hồn của cô ấy vẫn còn đang ở trong lòng tổng giám đốc, cô không thắng được đâu.”
Trịnh Uyển Khanh hung dữ trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Huyền Lâm: “Em thề là mình không thua, sẽ không thua đâu, em tin tưởng là anh sẽ quay lại, sẽ quay lại bên cạnh Trịnh Uyển Khanh em.”
Elise và A Minh không muốn tiếp tục nghe những lời nói không có đầu óc như vậy nữa, đuổi theo bước chân của tổng giám đốc, bọn họ không muốn phải ở lại đây thêm một phút nào.
Hai người đi theo sau lưng Lục Huyền Lâm, mặt mày hớn hở.
“Tổng giám đốc, lúc nãy thật sự quá tuyệt, đây mới chính là nam thần trong lòng tôi.” Elise dùng ánh mắt lấp lánh sao trời nhìn tổng giám đốc nhà mình.
“Đúng vậy đó, tổng giám đốc à, bây giờ càng ngày càng thích anh rồi.” Lời của A Minh lại càng tâng bốc hơn, nghe không bình thường.
Nhìn bộ dạng tuyệt vọng khi bị từ chối của Trịnh Uyển Khanh, hai người bọn họ liền vui vẻ, cảm thấy ít nhiều gì cũng đã đòi lại công bằng cho Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm thì một mặt lạnh nhạt, tâm trạng không hề dao động.
Anh nên nói những lời này từ sớm rồi, bây giờ nói quá muộn, muộn đến mức khiến anh muốn đánh mình một trận.
Mỗi ngày đều nhìn mình ở trong gương, anh đã cảm thấy buồn nôn.
Anh là đàn ông à?
Đúng là đàn ông!
Chỉ là một tên vô dụng, một tên phế vật ngay cả vợ và con của mình mà cũng không thể bảo vệ chu toàn.
Phải oán trách ai đây?
Anh chỉ có thể oán mình, anh không thể trách bất cứ ai, cho dù là Trịnh Uyển Khanh hay là Vu Thiến, anh đều không trách, bởi vì anh không có tư cách.
Lúc đi qua đại sảnh, Lục Huyền Lâm đột nhiên dừng bước.
Hai người đi theo sau lưng thiếu chút nữa là đã đụng vào lưng anh.
“Tổng giám đốc, sao vậy?”
A Minh còn chưa nói xong chỉ nhìn thấy Lục Huyền Lâm bước nhanh đi đến quầy phục vụ, bắt lấy cổ tay của một nhân viên phục vụ trong số đó, vội vàng hỏi: “Cô vừa mới nói cái gì?”
Nhân viên phục vụ đột nhiên bị bắt lại cũng không dám lên tiếng.
“Nói nhanh!” Lúc này, Lục Huyền Lâm từ vội vàng biến thành lãnh khốc.
“Tôi, tôi nói là khách hàng nữ lúc nãy trông rất giống cô Lý...”
Cô Lý?
Đối với ba người Lục Huyền Lâm, hai chữ này vô cùng nhạy cảm.
“Là cô Lý nào?” Lục Huyền Lâm hỏi.
“Chính là cô chủ Lý thị đó, tôi đã từng nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trên báo rồi, khách hàng nữ mà ngày hôm nay tôi nhìn thấy quả thật giống y như là cô Lý, xinh đẹp giống hệt cô Lý hồi mấy năm trước, còn dẫn theo một cậu bé trai bốn năm tuổi, ngồi ăn cơm trưa ở đó đó...” Nhân viên phục vụ đã không còn sợ hãi như lúc nãy, nói chuyện cũng thuận hơn nhiều.
“Thịch thịch thịch.” Lục Huyền Lâm chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội.
“Cô nhìn có rõ không, đừng có nói tào lao.” A Minh nhắc nhở nhân viên phục vụ.
Cho dù có người tin tưởng trên thế giới này thật sự có ma quỷ thì cũng không thể gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt, còn là một cặp quỷ mẹ con.
Cho nên, A Minh tự động phân loại những gì mà nhân viên phục vụ nói chỉ là người với người có dáng dấp giống nhau.
“Bọn, bọn họ đi đâu rồi?” Lúc này, Lục Huyền Lâm nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Thật sự là cô ấy à?
Ngày hôm đó, bóng lưng mà anh nhìn thấy bên ngoài biệt thự ở thành phố C thật sự là cô?
Anh biết mình có căn bệnh thường xuyên xuất hiện ảo giác, cho nên lúc mọi người xung quanh có thái độ phủ định, anh cũng chấp nhận. Nhưng mà ngày hôm nay còn có người khác nhìn thấy, tâm trạng đè nén cũng không nhịn được mà trở nên hưng phấn.
Mọi người luôn phóng đại và phóng đại tâm nguyện của mình khi bọn họ có hy vọng.
Lúc này, Lục Huyền Lâm chỉ có một suy nghĩ: cô ấy vẫn còn sống ư?
“Đã đi rồi, bọn họ ăn xong thì đi ngay, chưa được nửa tiếng đồng hồ.”
Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, chỉ có người qua đường nhộn nhịp đi tới đi lui.
Lục Huyền Lâm hất tay nhân viên phục vụ ra vội vàng chạy ra khỏi khách sạn.
Lúc này, trong lòng Lục Huyền Lâm đang không ngừng hét lớn: Lý Tang Du, là em ư? Anh phải tìm được em, nhất định phải tìm được em!
Vốn dĩ là sau khi nhân viên phục vụ này nhìn thấy hai mẹ con đó thì chỉ coi là tin tức mà nhiều chuyện một chút, dù sao thì gần như là tất cả mọi người ở thành phố A đều biết trận phong ba của Lý thị vào năm đó. Bây giờ có thể nhìn thấy một người cực kỳ giống với cô chủ Lý thị, ai cũng sẽ tò mò thôi.
Khi tất cả mọi người cảm thấy chắc chắn là cô gái này đã nhận nhầm người, không ngờ là lại gặp được chính chủ Lục Huyền Lâm.