Cô trợn mắt, trong mắt đầy vẻ không hài lòng, cứ vậy mà nhìn Ngụy Như Mai trước mặt.
Ngụy Như Mai nhún vai, tỏ vẻ vô tội nhìn Lục Nghiên Tịch rồi nói.
"Ngại quá, tôi không cố ý."
Nói rồi, Ngụy Như Mai còn nhướn mày, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Trông cô ta rõ ràng là cố ý, giờ mà bảo là không phải cố ý thì ai tin lời Ngụy Như Mai.
Cô trợn trắng mắt nhìn Ngụy Như Mai: "Thế à?"
Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô được thấy ý xấu của người phụ nữ này.
Nhìn Ngụy Như Mai, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi chán ngán.
"Đúng rồi, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì tôi sẽ đưa cô đi giặt, hoặc thay bộ khác."
"Tôi vẫn còn rất nhiều váy dự phòng ở đây, chúng đều đã được Bác Văn chuẩn bị cho tôi từ trước, cô có muốn đi xem không?"
Ngụy Như Mai tự hào liếc nhìn Lục Nghiên Tịch.
Dường như cô ta đang khoe khoang chứ không giống như có lòng tốt.
Lục Nghiên Tịch trợn mắt nhìn Ngụy Như Mai, không nói gì.
"Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần."
Nói xong, Lục Nghiên Tịch đứng dậy, đi thẳng đến phía bên kia đại sảnh.
Lúc này, cảm giác thật sự khiến người ta thấy khó chịu.
Cảm giác thấm ướt của rượu vang đỏ cứ dính trên váy của Lục Nghiên Tịch, chỉ cần đi một bước là cảm nhận được nó.
Lục Nghiên Tịch cau mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Nhìn thấy bộ dạng của Lục Nghiên Tịch, đáy mắt Ngụy Như Mai đầy vẻ đắc ý.
Một đứa con gái như Lục Nghiên Tịch mà muốn đấu với cô à, đấy không phải là tự rước vạ vào thân à?
Đúng là nực cười.
Giờ thì hay rồi, tự làm mình mất mặt trước mặt bao nhiêu người.
Ngụy Như Mai không nhịn được cười khẩy, khóe miệng cong lên.
Lục Nghiên Tịch đương nhiên cũng thấy ánh nhìn soi xét của những người xung quanh, mọi người cứ như vậy mà nhìn cô.
Đột nhiên, dường như Lục Nghiên Tịch nhớ ra chuyện gì đó, liền đảo mắt.
Cô vươn tay, dứt khoát kéo vạt váy xuống.
Tức khắc, chiếc váy dài bỗng dưng lập tức biến thành một chiếc váy ngắn.
Chiếc váy ngắn màu đỏ càng tôn lên đôi chân dài thon thả của Lục Nghiên Tịch, không khỏi khiến trái cổ người ta căng chặt.
Lục Nghiên Tịch sải bước, cứ như vậy đi về phía trước.
Lục Nghiên Tịch đột nhiên làm ra hành động như vậy, Ngụy Như Mai thật không ngờ tới.
Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch trở thành tâm điểm chú ý của tất cả người ở đây.
Mà ánh mắt của Tư Bác Văn càng trực tiếp dính chặt vào Lục Nghiên Tịch, không thèm chớp mắt.
Cô gái này hết lần này đến lần khác khiến anh phải ngạc nhiên.
Tại sao trước đây mình không phát hiện cô nàng Lục Nghiên Tịch này thú vị vậy nhỉ.
Ngụy Như Mai đã đi đến bên cạnh Tư Bác Văn, cô ta vươn tay, dứt khoát ôm lấy cánh tay của Tư Bác Văn.
"Bác Văn, không thì hai chúng mình cùng khiêu vũ nhé?"
Giọng điệu của Ngụy Như Mai rất thân thiết, cô ta dán vào tai Tư Bác Văn mà nói.
Nào ngờ, Tư Bác Văn lại tránh ra, trực tiếp kéo giãn khoảng cách giữa anh và Ngụy Như Mai.
Người đàn ông lạnh lùng nói: Cô muốn khiêu vũ thì đi tìm người khác đi."
"Tôi còn có việc khác."
Có một chút chán ghét thoáng qua trong mắt Tư Bác Văn, nhanh đến mức ngay cả anh cũng không nhận ra.
Vốn dĩ những hành động thân mật của anh đối với Ngụy Như Mai đều chỉ là để Lục Nghiên Tịch xem thôi.
Cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai siết chặt lòng bàn tay, trong mắt không giấu được sự bất mãn.
Dáng vẻ Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch không chớp mắt khi nãy, cô ta đều thấy rõ ràng.
Nhưng bây giờ đổi thành cô ta, Tư Bác Văn lại muốn giữ khoảng cách.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Như Mai cảm thấy rất không cam lòng.
Bỗng chốc trong đầu cô ta không nhịn được bắt đầu phỏng đoán.
Một suy nghĩ bỗng nảy ra trong đầu cô.
Trong khoảng thời gian này, sự kỳ lạ của Tư Bác Văn cô ta đều thấy cả.
Không phải Tư Bác Văn thích Lục Nghiên Tịch đấy chứ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngụy Như Mai càng trở nên hoảng hốt.
Cô ta trợn mắt nhìn chằm chằm Tư Bác Văn trước mặt.
"Bác Văn..."
"Sao gần đây em thấy anh lạ lắm?"
Ngụy Như Mai rõ ràng cảm giác được thái độ của Tư Bác Văn với cô ta không còn tốt như trước kia nữa.
Nghe thấy lời của Ngụy Như Mai, Tư Bác Văn lập tức phủ nhận.
"Em nói vớ vẩn gì đấy?"
Không phải anh vẫn ở đây với thái độ thế này suốt sao?
Có gì đâu mà lạ.
Chỉ là, Ngụy Như Mai hoàn toàn không tin lời của Tư Bác Văn.
Cô ta dẩu cái miệng nhỏ nhắn, giả vờ không vui mà nhìn Tư Bác Văn trước mặt.
"Bác Văn, nói thật đi, anh thích Lục Nghiên Tịch kia rồi chứ gì!"
"Nếu không sao bây giờ anh lại kỳ lạ như thế!"
"Trước kia anh không thế này, anh sẽ không tỏ thái độ như vậy với em."
Nghe những lời Ngụy Như Mai nói, Tư Bác Văn không khỏi sửng sốt.
Anh đảo mắt, trong lòng bỗng có chút sợ hãi.
Ngụy Như Mai nói ra xong, dường như anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong thời gian này, ham muốn kiểm soát Lục Nghiên Tịch trong lòng anh mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn chỉ cảm thấy có hơi hoang mang.
Cảm giác ngoài tầm kiểm soát của anh này thật sự rất khó chịu.
Tư Bác Văn phớt lờ Ngụy Như Mai, Ngụy Như Mai cứ vậy đứng đó một mình.
Càng nghĩ, trong lòng Ngụy Như Mai càng thấy tủi thân.
Cô ta cắn môi dưới, mở miệng.
"Bác Văn!"
"Rõ là em có thể cảm giác được dạo này anh..."
Ngụy Như Mai chưa kịp nói xong, Tư Bác Văn đã dứt khoát ngắt lời.
"Im miệng!"
Anh không muốn nghe Ngụy Như Mai nói tiếp.
Tư Bác Văn dường như đang trốn tránh, có vẻ như anh không muốn tự mình đối mặt với tất cả những gì Ngụy Như Mai nói.
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi."
Tư Bác Văn mặt lạnh tanh, trong mắt đầy tức giận.
Thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, hiển nhiên Ngụy Như Mai bị dọa sợ.
Cô ta nuốt nước bọt, trợn trừng mắt, không nói gì.
Hồi lâu sau, Tư Bác Văn mới nhận ra thái độ thất lễ của mình khi nãy.
Anh ta nhìn Ngụy Như Mai, nói.
"Sau này tôi không muốn em lại nói những điều ngu ngốc như vậy nữa."
"Bất kể như thế nào, hiện tại giữa chúng ta còn có Tiểu Niệm, nếu để Tiểu Niệm nghe thấy những lời này, chắc chắn nó sẽ khó chịu."
Tư Bác Văn nhẹ giọng nói, nói xong liền xoay người rời đi.
Ngụy Như Mai đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo.
Những gì Tư Bác Văn nói vừa rồi, so với nói là để an ủi cô ta, chi bằng nói là để an ủi chính bản thân anh.
Ngụy Như Mai biết rằng nếu không có Tiểu Niệm, giữa cô và Tư Bác Văn...