Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mễ Lộ gõ cửa văn phòng.

Nghe thấy Tư Bác Văn cho phép vào, mới dám bước vào.

Nhưng bản thân không ngờ đến rằng, Mễ Lộ vừa bước vào trong văn phòng.

Tư Bác Văn đã lạnh lùng nói:

“Cô chính là Mễ Lộ?”

Mễ Lộ vui mừng gật đầu hỏi lại:

“Tổng giám đốc Tư, anh tìm tôi có việc gì cần dặn dò sao?”

Tư Bác Văn cười nhạt:

“Cô biết cô đã làm chuyện gì rồi không?”

Mễ Lộ nhìn thấy bộ dạng này của Tư Bác Văn, cảm thấy rất sợ hãi. Trong lòng nghĩ, lẽ nào chuyện đó bị phát hiện rồi? Nhưng cô ta vẫn có chết cũng không nhận trả lời:

“Tổng giám đốc Tư, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi đã làm chuyện gì vậy chứ. Từ trước đến nay tôi đều tận tâm tận lực vì công ty, tuyệt đối không làm ra bất kì chuyện gì có lỗi với công ty.”

Mễ Lộ nói một hồi thì như sắp khóc tới nơi rồi.

Tư Bác Văn nhìn chằm chằm vào Mễ Lộ hét lớn:

“Việc tôi nói chính là, chuyện về Lục Nghiên Tịch có phải cô là người làm hay không!”



Mễ Lộ sợ hãi, nhưng vẫn giả bộ làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, chuyện gì cũng không biết trả lời:

“Nghiên Tịch? Chuyện đó không phải là do tôi làm đâu!”

“Tổng giám đốc Tư, anh nghe ai nói vậy! Tôi bị người ta vu oan!”

Mễ Lộ khóc rồi.

Tư Bác Văn ghét nhất là bị người khác lừa dối, quan trọng là đã có bằng chứng không thể chối cãi rồi mà vẫn không chịu thừa nhận. Lại còn dám ở đây, khóc lóc ỉ ôi.

Tư Bác Văn không muốn tiếp tục tranh cãi với loại người như này nữa, anh vứt đống chứng cứ mà Lăng Dạ đã xử lí xong xuôi ra trước mặt Mễ Lộ.

Mễ Lộ cầm lên xem, đột nhiên hoảng hốt lo sợ.

Tư Bác Văn nhìn biểu cảm này của Mễ Lộ là biết ngay cô ta sợ hãi hoảng loạn rồi, tiếc rằng đã muộn rồi. Nhưng Tư Bác Văn vẫn luôn cảm thấy chuyện này, không hề đơn giản như vậy. Nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cảm giác đằng sau vẫn còn người khác.

Mễ Lộ biết bản thân không chạy được nữa, lập tức xin Tư Bác Văn tha tội:

“Tổng giám đốc Tư, tôi biết lỗi của tôi rồi. Tôi hồ đồ, hôm đó tôi uống quá nhiều rượu, nên mới phạm phải tội lỗi như này. Sau đó tôi nhận ra bản thân đã làm sai, lúc Nghiên Tịch nhập viện tôi cũng lập tức đi chăm sóc rồi!”

“Xin lỗi, là tôi nhất thời hồ đồ. Thực sự xin lỗi, hy vọng tổng giám đốc Tư có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa.”

Tư Bác Văn lạnh nhạt cười:

“Cho cô thêm một cơ hội nữa? Cơ hội tôi cho cô còn chưa đủ sao?”

“Tôi ngồi trong văn phòng đợi rất lâu cô mới tới, sau khi đến rồi, lúc đầu cô nhất quyết không chịu thừa nhận mà? Bây giờ biết được có bằng chứng không thể chối cãi, không chạy được nữa rồi, mới bắt đầu nhận lỗi. Cô không thấy đã quá muộn rồi sao?”

Mễ Lộ khóc lóc đau khổ cầu xin:

“Tổng giám đốc Tư, tôi thật sự biết lỗi rồi, lúc nãy vừa mới biết chuyện tôi thật sự quá sợ hãi, nên mới nói như vậy.”

Tư Bác Văn lạnh nhạt cười:

“Ồ? Có lý đấy. Vậy cô nói cho tôi xem tại sao cô lại làm ra loại chuyện thế này.”

“Cô và Lục Nghiên Tịch là người thuộc cùng một bộ phận, cô lại đối xử như thế này với mối quan hệ giữa hai người bọn cô sao!”

Mễ Lộ lại bắt đầu nói xằng nói bậy:



“Tổng giám đốc Tư, tôi có mấy lời này nhưng không dám nói với người khác. Thật ra đời sống riêng tư của Lục Nghiên Tịch không mấy đàng hoàng, lần trước tôi cùng cô ấy đến một quán rượu, cô ấy liền đi thuê phòng khách sạn với một đàn ông. Sau này tôi bảo cô ấy như vậy không được hay cho lắm, bèn bị cô ấy mắng một trận. Tôi cảm thấy như thế rất có lỗi với anh, nên mới muốn dạy dỗ cô ấy một chút.”

“Hai người tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng, bây giờ cô ấy lại dám đối xử với anh như vậy, tôi cảm thấy đau lòng thay anh.”

Tư Bác Văn không phải là đồ ngu, vừa nghe đã biết ngay cô ta lại đang bịa chuyện gây sự, còn chưa nghe Mễ Lộ kể xong đã quát:

“Cô trông tôi có dễ lừa không? Ghen tị thì cứ bảo là ghen tị, đừng có nhiều lời thế làm gì.”

“Cô làm chuyện này là một mình cô làm, hay là còn có người khác giúp đỡ. Vấn đề này cô bắt buộc phải trả lời tôi thật hẳn hoi, đây quyết định trực tiếp đến tương lai của cô đấy.”

Thật ra Mễ Lộ rất muốn khai ra người đứng đằng sau, nhưng Ngụy Như Mai đã từng nói với cô ta. Nếu như mình phản bội cô ta, khai ra cô ta, thì Mễ Lộ đừng mong lấy được một đồng tiền nào. Vì số tiền này, Mễ Lộ có chết cũng không thừa nhận.

“Tổng giám đốc Tư, tất cả chuyện này đều do một mình tôi làm.”

Tư Bác Văn quát mắng:

“Lập tức đi làm thủ tục từ chức, công ty chúng tôi không chứa nổi loại người giống như cô.”

Mễ Lộ nghe thấy bản thân sắp bị sa thải thì lập tức vừa khóc vừa nói:

“Tổng giám đốc Tư, anh hãy nhìn vào phần tận tâm tận lực vì công ty suốt bao năm qua của tôi, lần này xin anh cho tôi cơ hội được tha thứ đi mà.”

“Tổng giám đốc Tư…”

Tư Bác Văn không muốn nghe Mễ Lộ nói thêm bất kì điều gì nữa, nhìn thấy cô ta là tức giận, anh lập tức gọi bảo vệ lên đuổi cô ta đi

Mễ Lộ cứ thế bị đuổi việc rồi, trở về phòng làm việc của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc của bản thân.

Lục Nghiên Tịch đột nhiên nghe được chuyện Mễ Lộ đã bị Tư Bác Văn sa thải từ chỗ đồng nghiệp khác, bèn lập tức chạy qua đó tìm hiểu tình hình một chút.

Mễ Lộ nhìn thấy Lục Nghiên Tịch đi đến rồi, trong lòng rất tức giận. Tất cả là tại vì cô ta, nên mình mới phải rời khỏi đây. Cô ta nghĩ dù gì mình cũng bị sa thải rồi, cũng không phải kiêng nể gì nữa, liền vạch ra bộ mặt thật.

“Lục Nghiên Tịch cô còn có mặt mũi đến gặp tôi à? Cô đến cười nhạo tôi chứ gì?”

Lục Nghiên Tịch sững sờ nói:

“Mễ Lộ cô lại nói gì vậy? Sao tôi lại đến cười nhạo cô được chứ, chỉ là tôi muốn đến quan tâm cô một chút thôi mà, không phải vừa nãy cô còn vui vẻ đi đến văn phòng của Tư Bác Văn sao?”



Mễ Lộ vừa dọn dẹp vừa tức giận nói:

“Còn không phải là tại cô sao, tôi bị Tư Bác Văn sa thải rồi.”

Lục Nghiên Tịch hỏi lại:

“Tại vì tôi?”

Mễ Lộ cũng không muốn nói chuyện tiếp với cô nữa, cầm đồ lên rồi rời đi.

Lục Nghiên Tịch có hỏi như thế nào, cô ta cũng không chịu nói, Mễ Lộ bảo cô tự đi mà hỏi Tư Bác Văn.

Mễ Lộ cứ thế bị đuổi khỏi công ty.

Mễ Lộ càng nghĩ càng thấy tức, dự định hẹn Ngụy Như Mai ra ngoài gặp mặt, nói với cô ta về tình hình cụ thể của sự việc lần này. Dù sao thì tất cả cũng do cô ta sai khiến, bây giờ bản thân bị sa thải rồi, có thể cứu được bản thân cũng chỉ có cô ta mà thôi.

Cô ta nay lập tức gọi điện thoại cho Ngụy Như Mai.

Ngụy Như Mai vừa thấy là Mễ Lộ gọi điện, trong lòng nghĩ: “Không lẽ việc đó đã bị lộ, bây giờ bị Tư Bác Văn biết rồi, việc này chính mình cũng nhúng tay vào, nếu cứ như vậy, anh ta sẽ càng không thích mình nữa.

Ở đầu dây bên kia Mễ Lộ nói: “Chị Ngụy, chuyện của chúng ta bị Tư Bác Văn biết rồi.”

Ngụy Như Mai đúng kiểu ghét của nào trời trao của đó, bản thân cô ta thật sự đoán trúng rồi, trong lòng cực kì sợ hãi hỏi lại: “Sau đó thì sao, cô có khai ra tôi không?”

Mễ Lộ nói chắc như đinh đóng cột: “Sao có thể chứ! Tôi sẽ không phản bội cô đâu!” Hai người nói chuyện một lúc, Mễ Lộ bèn nói tình hình cụ thể chúng ta ra ngoài rồi hẵng nói, hai người chọn được một nơi để hẹn gặp nhau.

Đối với những lời mà Mễ Lộ nói trước khi rời đi, trong thâm tâm Lục Nghiên Tịch không biết tại sao lại bất giác muốn biết rõ, nhưng Mễ Lộ lại không chịu nói với mình. Lục Nghiên Tịch cũng không muốn đi tìm Tư Bác Văn, sự việc trong bệnh viện lần trước đã bị người ta chụp được, trong công ty đã có rất nhiều người bắt đầu bịa đặt tin đồn rồi. Nếu như lại bị người khác bắt gặp bản thân đi vào văn phòng của anh, đến lúc đó càng khó nói hơn. Hơn nữa dựa vào tính cách của Tư Bác Văn, anh cũng không thể nào dễ dàng nói cho mình biết. Lục Nghiên Tịch vỗ vỗ đầu, tự nói với bản thân. Mấy việc này cũng chẳng phải chuyện của mình, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, bây giờ bản thân chỉ cần làm việc thật tốt, về nhà ở bên mẹ nhiều hơn là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK