Từ sau khi sẩy thai, anh không gọi Lý Tang Du ăn sáng nữa, hai người trở lại tình trạng như trước. Giờ đã qua lâu như thế mà anh lại đột nhiên quan tâm cô, việc này khiến dì Vương cứng người gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng thưa cậu!"
Tối hôm qua Lý Tang Du say xỉn đến mức đó mà còn quyến rũ cậu chủ được sao?
Dì Vương thắc mắc nhìn lên lâu.
...
Hôm nay, tập đoàn Lục Thị xuất hiện một hiện tượng kì lạ mà từ khi thành lập đến nay chưa từng có.
Hôm nay phòng giao tài liệu chỉ có một người đi làm.
Cả một phòng mà chỉ có một người thôi, đây đúng là hiện tượng lạ kể từ khi thành lập đến nay.
Trương Ngọc đứng trước phòng tài liệu trống rỗng, sắc mặt cực kì khó coi.
Bình thường chỗ này y như cái chợ vậy, nhưng hôm nay lại chỉ có cô ta và bóng của cô ta.
Nhìn chiếc đồng hồ treo tường ở trên tường, đã mười giờ rồi mà vẫn không hề có người thứ hai đến.
Người thì cần chờ, mà công việc vẫn cần phải làm, không thể vì không ai đến mà cô ta cứ đứng sững ra đây chờ được.
Lượng công việc của cả phòng đổ dồn hết lên người cô ta, cảm giác đó phải nói là cực kì phẫn hận khi ba mẹ sinh mình ra mà thiếu mất mười đôi tay.
Gọi điện, tài liệu, chỉnh sửa rồi lại đưa đến từng phòng ban.... Cứ thế mà cô ta mệt hơn cả chó, chỉ thiếu việc nằm phịch xuống sàn thôi.
Người cả phòng đều không đi làm. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn do tối qua đi hát Karaoke và uống quá đà, vậy nên cả phòng đều vắng mặt.
"Lý Tang Du, cô cố ý chơi tôi sao? Vừa hay phải tố cáo cô một phen!" Mệt mỏi đến mức hoa cả mắt, hai tay như nhũn ra, Trương Ngọc nằm dài trên bàn rồi nghiến răng lẩm bẩm.
Cô ta tận mắt chứng kiến tổng giám đốc chèn ép Lý Tang Du, cái sự sảng khoái tận tâm cam đó khiến cô ta đời này không thể nào quên.
Khi cô ta định đi đến phòng làm việc để tố cáo Lý Tang Du thì điện thoại trên bàn vang lên.
"Alo?"
"Trương Ngọc sao? Tổng giám đốc nói hôm nay cho cả tập thể phòng tài liệu nghỉ một ngày." Thư kí của tổng giám đốc nói ngắn gọn câu này xong thì tắt điện thoại cái rụp.
Trương Ngọc sững sờ nhìn điện thoại, tự dưng cô ta có một sự xúc động phải đập nát điện thoại.
"Nghỉ thì tại sao không nói sớm? Giờ đã là ba giờ chiều rồi, việc cần làm tôi cũng đã làm xong mà giờ bảo nghỉ sao?" Trương Ngọc gần như phát điên to tiếng hét lên trong phòng làm việc của phòng tài liệu.
Đáp lại cô ta là một sự yên tĩnh...
...
Lý Tang Du ngủ thẳng đến khi tỉnh lại. Ngay khi mở mắt, việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ.
Đồng hồ đang chỉ bảy giờ.
Cũng may, vẫn còn thời gian.
Lý Tang Du ngồi phắt dậy, nhưng vừa ngồi dậy thì cả người không có chút sức lực nào để đỡ cô ngồi được, thế là bỗng té xuống.
Sững sờ một lúc lâu mà cô cũng không biết mình bị sao nữa, nhưng hình như lúc vừa ngồi dậy cô cảm thấy cả người đều bị không khí lạnh tấn công.
Chỉ có một khả năng giải thích cho việc này đó là cô không mặc đồ. Bàn tay nằm trong chăn bất giác sờ lên người mình.
Đúng là cả người trần trụi.
Cô cũng không có thói quen ngủ trần.
Vậy nên cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua...
Đi hát karaoke, uống rượu... rồi vẫn uống rượu... Sau đó nhớ lại những điều vụn vặt... rồi sau đó là mơ một giấc mơ...
Nhưng tình hình lúc này là sao?
Lục Huyền Lâm! Chắc chắn là anh!
Nhưng cô làm sao về được? Tối qua rõ ràng cô đang ở phòng hát mà? Chẳng lẽ là đồng nghiệp đưa cô về?
Lý Tang Du lập tức phủ nhận khả năng này, trong tập đoàn Lục Thị không ai biết cô là vợ của tổng giám đốc cả.
Lý Tang Du nghĩ một lúc lâu mà vẫn nghĩ không ra, nên sau cùng đành từ bỏ.
Tiếng bụng sôi nhắc cô rằng mình đã đói, cô gắng gượng bước xuống giường một cách khó khăn để đi rửa mặt.
Đến khi đi ra phòng ngủ, rồi lại tới phòng khách, cô mới nhận ra tại sao mới sáu giờ mà trời không giống với trong tưởng tượng của cô!
Ngoài cửa sổ bên ngoài phòng khách không hề có cảnh tượng khi mặt trời ló dạng, mà lại trông như hoàng hôn khi mặt trời đang ngả về tây. Cô thắc mắc mở điện thoại lên.
Nhưng vừa nhìn đã khiến cô hết hồn.
Giờ là bảy giờ tối!
Rèm cửa phòng ngủ kéo lại, vậy nên khi cô nhìn chiếc đồng hồ không có số mà chỉ có kí hiệu, cô mới không nhận ra điều bất thường.
Ban đầu cô không hề lo lắng nhưng lúc này cô rất lo, thế là cô cầm túi lên và chạy ra ngoài ngay.
"Không ăn cơm sao?" Giọng nói lạnh nhạt của dì Vương vang lên.
Lúc này mà còn ăn cơm gì nữa. Lý Tang Du không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
"Việc này thì đừng trách tôi đấy, là do cô không ăn thôi." Giọng nói của dì Vương vang lên qua khe cửa.
Là sao?
Dì Vương bắt đầu quan tâm cô từ khi nào vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, Lý Tang Du chạy như bay trên đôi giày cao gót.
Chẳng biết bây giờ đi công ty có ích gì không nữa, nhưng ít nhất đến công ty thì cô còn biết chuyện công ty. Dù có bị chửi cô cũng phải giải quyết hết trong hôm nay, nếu không không biết mai Lục Huyền Lâm sẽ trị cô như thế nào nữa.
...
Khi trời sắp tối, đa phần mọi người đều đã tan làm, người tăng ca cũng ít, nhưng cô lại thấy đèn trong phòng tài liệu vẫn đang sáng.
Chẳng lẽ có người còn ở phòng tài liệu ư?
Chẳng lẽ là cố ý chờ cô sao?
Lòng đầy lo lắng, Lý Tang Du nhẹ nhàng mở cửa phòng ra thì thấy cảnh một phòng đầy người với đủ mọi màu sắc.
Lý Tang Du ngạc nhiên nhìn người trước mặt: “Mọi người..."
Người của phòng đều ở đây hết, hơn nữa ai cũng mặc bộ đồ của hôm qua, có thể thấy được là chưa có ai về nhà cả.
Chẳng lẽ chỉ mỗi cô về thôi?
Rốt cuộc là ai đưa cô về?
"Nhóm trưởng, cô cũng vừa đến sao?" Triệu Nguyệt Sương giật mình nhìn Lý Tang Du.
"Sao lại cũng?" Lý Tang Du không hiểu ý mà Triệu Nguyệt Sương vừa nói.
"Tụi tôi cũng vừa tới thôi. Mọi người đều ngủ trong phòng karaoke cả ngày, lúc dậy thì sợ suýt mất hồn mất vía luôn đây." Trên gương mặt của Triệu Nguyệt Sương vẫn đang còn vết tích của say xỉn.
"Lạ lùng là người của quán karaoke không gọi tụi tui dậy, mà họ cũng không thu thêm tiền quá giờ."
Mọi người đầy ngơ ngác, chỉ có Trịnh Tinh Tinh là tỉnh táo nhất.
Người của quán không đi gây phiền phức với bọn họ là vì tổng giám đốc Lục đã nói chuyện với giám đốc của quán rồi. Chỉ có người có địa vị như anh mới có thể khiến người ta nghe theo chỉ bằng một mệnh lệnh.
"Nhóm trưởng à, sau khi tụi tui đến đây thì đều nghĩ là ai nấy cũng bị đuổi việc, ai ngờ sau đó..." Triệu Nguyệt Sương nói đến đây thì dừng lại.
"Sau đó thế nào?" Lý Tang Du lo lắng nhìn cô ta, chẳng lẽ bị đuổi cả thật sao?
Nếu đây mà là thật, vậy thành ra Lý Tang Du cô trở thành đầu sỏ khi có lòng tốt mà lại gây ra chuyện xấu rồi.
"Kết quả là tổng giám đốc cho chúng ta nghỉ tập thể một ngày."
Nghỉ tập thể?
Lục Huyền Lâm?
Lý Tang Du không dám tin vào tai mình.
Anh mà là người làm việc tốt sao? Nhất là ở nơi có cô, chắc chắn anh sẽ là kẻ giết chết bất luận tội, không để sót một cọng cỏ nào.
"Là tổng giám đốc nói thật sao?" Lý Tang Du xác nhận lại, cô sợ đây chỉ là lời đồn khiến họ mừng hụt.
"Thật đó, bọn em hỏi thư kí của tổng giám đốc rồi."
Lúc này Lý Tang Du mới hoàn toàn thở phào mà vỗ ngực. Hôm nay có thể biến nguy thành an, khi về cô nhất định sẽ đi thắp hương để cảm ơn các vị thần tiên đã giúp đỡ.
"Nhóm trưởng, lần này cảm ơn cô nhiều." Triệu Nguyệt Sương nói.