Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người hiểu Lục Nghiên Tịch không ai khác chính là Hoắc Vũ Khải, lớn lên cùng nhau mười mấy hai mươi năm, luôn ở bên nhau, cũng không phải là nói đùa.

Thấy Lục Nghiên Tịch do dự, trong lòng Hoắc Vũ Khải không khỏi trầm xuống.

“Nghiên Tịch, em đừng nói với anh, trong giờ phút quan trọng này em lại hối hận rồi?”

Bỗng giọng Hoắc Vũ Khải cao lên, giọng điệu cũng trở nên hơi lạnh lùng.

“Nghiên Tịch, em đừng vờ như không biết gì!”

Lục Nghiên Tịch cắn môi dưới, vẻ mặt ngạc nhiên: “Vũ Khải, bây giờ em vẫn chưa nghĩ xong.”

Nghe Lục Nghiên Tịch nói như vậy, trong lòng Hoắc Vũ Khải thầm nói không ổn.

Anh ta biết, nếu không mau chóng ngăn ý nghĩ này của Lục Nghiên Tịch, đến lúc đó có nói gì cũng vô dụng.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Khải nói thẳng.

“Nghiên Tịch, chúng ta ra ngoài gặp mặt đi, có chuyện gì gặp rồi nói sau.”

Hoắc Vũ Khải biết, lúc này chỉ sau khi gặp mới có thể khuyên Lục Nghiên Tịch cắt đứt suy nghĩ này.

Nói xong, Hoắc Vũ Khải cũng không cho Lục Nghiên Tịch cơ hội phản ứng, nói thẳng.

“Nghiên Tịch, vậy anh sẽ đợi em ở chỗ cũ nhé, không gặp không về.”

Sau khi buông một câu như vậy, Hoắc Vũ Khải cúp điện thoại luôn, không cho Lục Nghiên Tịch thời gian để từ chối.

Đối với ý đồ của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không rõ được.

Chỉ là, trong đó cũng không phải nói rõ ràng như vậy.

Nghe tiếng kêu tút tút của hệ thống truyền đến từ đầu dây bên kia, Lục Nghiên Tịch thở dài đầy bất lực, lập tức đứng dậy.



Bỏ đi, vẫn nên đi gặp Hoắc Vũ Khải.

Nếu không, với tính cách của Hoắc Vũ Khải, nếu cô không xuất hiện, anh ta tuyệt đối không đi.

Nghĩ tới đây, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.

Sau khi Lục Nghiên Tịch chào Chu Kha Nguyệt, xoay người đi thẳng.

Bởi vì thái độ làm việc của Lục Nghiên Tịch trước đây cũng rất nghiêm túc, cho nên Chu Kha Nguyệt cũng không nói gì.

“Em đi đi, Nghiên Tịch.”



Đến khi Lục Nghiên Tịch đến địa điểm cũ, đã là chuyện một giờ sau.

Quả nhiên vừa bước tới cửa, đã nhìn thấy Hoắc Vũ Khải ngồi bên trong, trông như đã chờ rất lâu.

“Vũ Khải!”

Lục Nghiên Tịch đi vào, gọi Hoắc Vũ Khải một câu.

“Nghiên Tịch, em đến rồi à?”

Lục Nghiên Tịch gật đầu, trong mắt hiện lên sự áy náy: “Thật ngại quá, em đến muộn rồi.”

“Không sao, anh cũng vừa đến không lâu.”

Lục Nghiên Tịch vừa ngồi xuống, Hoắc Vũ Khải đã nói thẳng vào vấn đề với cô: “Nghiên Tịch, cuối cùng bây giờ em nghĩ như vậy ư.”

“Em có biết tình trạng cơ thể bây giờ của em như thế nào không, nếu em nhất quyết sinh con, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, em có biết không?”

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt đầy sự thương xót.

Nếu có thể, anh ta thật sự muốn cạy đầu Lục Nghiên Tịch ra, xem cô gái ngốc này đang nghĩ gì.

“Nghiên Tịch, tình trạng cơ thể của em bây giờ, chắc là em rõ hơn anh, tuyệt đối không thể sinh đứa trẻ này ra!”

Lúc Hoắc Vũ Khải nói lời này, giọng điệu vô cùng chắc chắn, giống như đã quả quyết rồi.

Thật ra, đối với lời nói của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không rõ cho được.

Nhưng, trong lòng cô vẫn muốn ôm chút hy vọng như vậy.

Chỉ là đối với niềm hy vọng này của cô, Hoắc Vũ Khải cũng không muốn cho cô bất cứ sự chắc chắn gì.

“Nghiên Tịch, nếu em nhất quyết sinh đứa trẻ này, chưa nói đến sau này đứa trẻ phải làm sao, sẽ trở nên như thế nào.”

“Em có thể vượt qua khoảng thời gian mang thai mười tháng này hay không, đã là một vấn đề lớn!”

Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, nói thẳng.



Mặc dù lời hơi khó nghe, nhưng từng câu từng chữ đều là sự thật.

Lúc này, cần phải cho Lục Nghiên Tịch thấy rõ hiện thực tàn khốc này.

Đối với lời Hoắc Vũ Khải nói, sao Lục Nghiên Tịch lại không rõ.

Cô khẽ mím môi, lập tức nói.

“Vũ Khải, những điều anh nói em đều biết, em đều hiểu, nhưng đây cũng là một sinh mạng vô tội mà.”

Nhớ tới Tư Bác Văn nhìn cô đầy thâm tình, trong lòng Lục Nghiên Tịch cảm thấy không đành lòng.

Bỗng nhiên, Hoắc Vũ Khải nói.

“Trong khoảng thời gian này, em vẫn luôn ở cùng Tư Bác Văn?”

Những lời này của Hoắc Vũ Khải, mặc dù là câu hỏi, nhưng trong lời nói đầy sự chắc chắn, không chút do dự.

Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng.”

Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng chuyện này là sự thật không sai.

Khoảnh khắc Lục Nghiên Tịch gật đầu, Hoắc Vũ Khải chỉ cảm thấy đau quặn theo.

Nhưng dù Lục Nghiên Tịch đã chọn Tư Bác Văn, vậy anh ta cũng không tiện nói thêm gì khác nữa.

Đối với sự lựa chọn của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải luôn làm nhiều hơn là ủng hộ.

“Nghiên Tịch, em còn không định nói cho anh ta biết sao?”

Phải biết rằng, bệnh tình của Lục Nghiên Tịch bây giờ đã càng ngày càng nghiêm trọng, nếu muốn tiếp tục giấu Tư Bác Văn, vốn điều này không có khả năng.

Huống chi, nếu hai người đã quyết định ở bên nhau thì không cần phải giấu diếm điều gì.

Xem ra đối với Hoắc Vũ Khải, chuyện này đúng là như vậy.

Nhưng, Lục Nghiên Tịch lại có vẻ hơi bối rối.

Hai tay cô đan chặt vào nhau, trong mắt đầy sự dằn vặt: “Em, em vẫn chưa nghĩ xong.”

Cô không chắc chắn, sau khi nói sự thật cho Tư Bác Văn biết, người đàn ông này sẽ nói những gì.

“Anh!”

Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Hoắc Vũ Khải chỉ cảm thấy hơi tức giận.

“Nghiên Tịch, lúc này nếu em còn giấu nữa thì đến lúc đó phải làm sao, rốt cuộc em có nghĩ tới những điều này hay không.”

Bỗng nhiên, Hoắc Vũ Khải hơi tức giận, không hiểu rốt cuộc Lục Nghiên Tịch đang nghĩ những gì.



Đối với lời nói của Hoắc Vũ Khải, sao Lục Nghiên Tịch lại không rõ.

Cô cắn chặt môi dưới: “Em…”

Ngay khi Lục Nghiên Tịch chuẩn bị nói gì đó, bỗng một cảm giác tanh ngọt từ trong dạ dày truyền đến.

Lục Nghiên Tịch chạy thẳng về phía nhà vệ sinh mà không cần suy nghĩ.

Vừa bước tới cửa, một ngụm máu tanh ngọt phun thẳng ra, thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Hoắc Vũ Khải đuổi theo, trông thấy vậy.

Anh ta thở dài bất lực: “Nghiên Tịch, đến lúc này rồi, em còn muốn cố cậy mạnh sao?”

“Dù thế nào đi nữa, anh tuyệt đối sẽ không để em sinh đứa trẻ này ra!”

“Anh đã hẹn trước cho em rồi, bác sĩ sẽ đợi em vào ngày mai, đến lúc đó đến bệnh viện với anh.”

Thái độ của Hoắc Vũ Khải rất kiên quyết, cứ nhìn Lục Nghiên Tịch như vậy.

“Vũ Khải, có thể để em suy nghĩ lại được không?”

Lục Nghiên Tịch vẫn còn hơi bối rối, chưa nghĩ xong nên làm thế nào.

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Hoắc Vũ Khải ngắt lời.

“Không cần suy nghĩ lại, anh đã quyết định rồi, chuyện này cứ làm như vậy đi.”

“Nếu em không nghe anh, lúc đó anh sẽ nói thẳng cho bác gái biết, em xem bác gái sẽ nói thế nào!”

Nhìn dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải bất đắc dĩ, lấy ra ngay át chủ bài.

Đối với Lục Nghiên Tịch, cũng chỉ có Lý Tang Du có thể chấn giữ cô thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK