Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng quên, những lời trước kia là chính miệng cô nói đấy.”

“Nội trong hôm nay, nếu cô không tìm ra được bằng chứng, đến lúc đó cô đừng trách tôi.”

“Trước đó cô vu tội cho tôi, đến giờ tôi còn chưa tính sổ với cô đâu đấy!”

Mễ Lộ nhìn Lục Nghiên Tịch đầy hằn học, nói thẳng như thế.

Bởi vì tiếng nói của cô ta quá lớn nên cũng thu hút thêm không ít những người chung quanh.

Mọi người vây quanh hai người họ, chuẩn bị xem drama giữa hai người.

Lục Nghiên Tịch nhướng mắt: “Vậy cô muốn làm gì?”

Điệu bộ này của Mễ Lộ chẳng phải thể hiện rõ là đang muốn tìm cô gây phiền toái hay sao?

Lục Nghiên Tịch không phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu ý của cô ta chứ?

Thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Mễ Lộ càng thêm chắc chắn về ý nghĩ trong đầu mình.

Đó chính là Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không điều tra ra được chứng cứ.

Nếu không, với tính cách của Lục Nghiên Tịch, sao có thể khiêm tốn để mặc cô ta nói mà không hề phản bác lại như thế.

Nghĩ vậy, Mễ Lộ chợt nhớ tới điều gì đó nên càng đắc ý hơn.

“Lục Nghiên Tịch, lúc trước cô hãm hại tôi, cô nói xem tôi phải đáp lại cô như thế nào mới tốt đây?”

“Hay là vậy đi. Cô và tôi đánh cược trước, nếu như hôm nay cô vẫn không tìm được chứng cứ thì cô sẽ tự động rời khỏi công ty, được chứ?”

Mễ Lộ cứ nhìn nhìn Lục Nghiên Tịch như thế, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Như thể đã nhìn ra được kết cục sau đó của Lục Nghiên Tịch.

Nếu Lục Nghiên Tịch bị đuổi đi, đến lúc đó trong văn phòng sẽ chỉ còn lại mỗi mình cô ta thôi.



Chu Kha Nguyệt nhất định sẽ tiếp tục trọng dụng cô ta như xưa.

Từ lúc người phụ nữ Lục Nghiên Tịch này trở lại, thái độ của Chu Kha Nguyệt đối với cô ta rõ ràng đã không còn tốt như trước nữa.

Nghĩ đến đây, Mễ Lộ không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Lục Nghiên Tịch liếc nhìn cô ta, không muốn để ý tới Mễ Lộ.

Nếu có thể rời khỏi Tư Thị dễ dàng như vậy, cô còn rất sẵn lòng với sự lựa chọn đó nữa kìa.

Nhưng với tính cách của Tư Bác Văn, sao anh có thể bỏ qua cho cô đơn giản như vậy được?

Ánh mắt Lục Nghiên Tịch chùng xuống: “Đúng là vô vị.”

Chứng cứ không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?

Nếu trước đó cô có thời gian đi điều tra thì làm sao mà không tìm ra được.

Nghĩ như vậy, Lục Nghiên Tịch lại cảm thấy buồn cười.

“Vô vị?”

Mễ Lộ lạnh lùng thốt lên, như thể mình bị sỉ nhục gì vậy.

“Sao? Lục Nghiên Tịch, cô không dám đánh cược à?”

Lục Nghiên Tịch lạnh lùng nhìn thẳng vào Mễ Lộ.

“Có gì mà không dám?”

“Chứng cứ không phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao? Sao cô biết rõ tôi không có?”

“Hơn nữa, chuyện này vốn là do cô làm. Cô hãm hại sau lưng tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô, bây giờ kẻ xấu như cô lại tố cáo tôi trước.”

Nghe Lục Nghiên Tịch nói, Mễ Lộ bật cười.

“Cô nói tôi làm thì chính là tôi à? Chứng cứ ở đâu?”

Mễ Lộ khẳng định chắc nịch Lục Nghiên Tịch là kẻ không có bằng chứng mà còn thích nói vớ vẩn.

“Nếu không có chứng cứ thì những lời của cô đều là phỉ báng!”

Lục Nghiên Tịch liếc cô ta: “Phỉ báng thì sao?”

“Lục Nghiên Tịch, tôi nói cho cô biết. Dù hôm nay cô không cút khỏi công ty thì cũng chẳng có ích gì đâu. Cô chết chắc rồi!”

Mễ Lộ lạnh lùng nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt đầy hung ác độc địa.

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn mọi người.

“Mọi người vẫn chưa biết sao?”

“Lục Nghiên Tịch này đi cửa sau, dựa vào quan hệ mới được vào Tư Thị làm việc.”



“Đã chẳng có chút tài cán nào hết mà còn thích làm việc xấu trong văn phòng.”

Mễ Lộ vừa dứt lời, mọi người đang vây xem chợt nhìn Lục Nghiên Tịch bằng nét mặt khác.

Phải biết rằng ở Tư Thị, mọi người ghét nhất là mấy kẻ đi cửa sau.

Mọi người đều phải vất vả lắm mới vào được công ty, rồi phải trải qua biết bao nhiêu cạnh tranh tàn khốc, quyết liệt mới trụ đến hiện tại.

Nhưng lại có những người như Lục Nghiên Tịch vậy, bước vào công ty mà họ mơ ước một cách dễ dàng.

Lát sau, giọng nói của người nào đó vang lên.

“Hóa ra là đi cửa sau à, bảo sao trông chẳng có chút tài cán nào hết.”

“Đúng vậy, tôi ghét nhất là mấy đứa đi cửa sau.”

“...”

Bỗng chốc, mọi người đều nhìn Lục Nghiên Tịch, không cầm được thốt lên những tiếng thảo luận thầm thì.

Nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, ánh mắt Mễ Lộ đầy đắc ý.

Cô ta không tin, có nhiều người cùng ghét Lục Nghiên Tịch như vậy mà người phụ nữ này vẫn có thể mặt dày ở lại.

“Lục Nghiên Tịch, cô còn lời gì muốn nói không?”

Dáng vẻ Mễ Lộ trông cứ như đang chờ xem cái chết của Lục Nghiên Tịch vậy.

Như thể việc Lục Nghiên Tịch bị đuổi ra khỏi công ty đã chắc chắn như ván đóng thuyền.

“Thế nào?”

“Tôi còn có thể nói gì?”

“À, tôi nhớ rồi.”

Lục Nghiên Tịch bỗng nhiên nhướng mày, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang nói thẳng với Mễ Lộ.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, trước đây khi ở quán cà phê, hình như cô...”

Lục Nghiên Tịch còn chưa nói hết thì mặt Mễ Lộ đã lập tức biến sắc.

Khuôn mặt bình thản của cô ta lập tức sụp đổ.

“Lục Nghiên Tịch, cô đừng có nói nhảm với tôi.”

“Nếu cô còn nói lời nhảm nhí, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Trong đôi mắt Lục Nghiên Tịch rõ ràng có vẻ hoảng loạn thoáng qua.

Cô ta không ngờ rằng, ngày hôm đó mình đi gặp Ngụy Như Mai lại bị Lục Nghiên Tịch trông thấy.

Không biết người phụ nữ này có nghe thấy những lời bọn họ nói trong lúc đó hay không nữa.



Nếu đã nghe được, vậy thì hậu quả khó mà lường được...

Nghĩ đến đây, Mễ Lộ đột ngột siết chặt tay.

“Thế à? Hình như tôi còn chụp ảnh lại nữa...”

Nói xong, Lục Nghiên Tịch lấy điện thoại di động ra, định mở bức ảnh ra xem.

Mễ Lộ thẳng thừng cắt ngang: “Lục Nghiên Tịch!”

Nếu những bức ảnh kia bị tuồn ra rồi để cho Tư Bác Văn thấy được, dù không nghi ngờ thì cũng sẽ cho điều tra rõ việc này.

Đến khi đó, vì để bảo toàn cho Ngụy Như Mai thì vật hy sinh chắc chắn sẽ là cô ta.

Dứt lời, cô ta áp sát đến bên tai Lục Nghiên Tịch, nói nhỏ với cô.

“Lục Nghiên Tịch, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Mễ Lộ nghiến răng, sắc mặt khó coi vô cùng.

Cô ta không ngờ, đến cuối cùng Lục Nghiên Tịch vẫn còn chừa lại một chiêu như vậy, đúng là khiến cô ta bất ngờ.

Lục Nghiên Tịch nhướng mày, nhìn lướt qua những người chung quanh, cũng không nói gì.

Nếu nói thẳng luôn tại đây, khó tránh sẽ khiến Mễ Lộ khó xử.

Mễ Lộ cũng thuận theo, cô ta cười xuề nịnh nọt.

“Được rồi mọi người, hình như giữa tôi và Lục Nghiên Tịch có chút hiểu lầm, hai người chúng tôi đi trước để tự giải quyết với nhau đây.”

Dứt câu, Mễ Lộ kéo Lục Nghiên Tịch đi thẳng vào nhà vệ sinh.

“Lục Nghiên Tịch, cô chụp mấy bức ảnh đó là muốn gì?”

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK