Lúc tới còn thở gấp, mặt Lục Hương Cầm sa sầm xuống, thực sự là ở nhà hưởng thụ lâu quá rồi, cả người bà ta chẳng có sức lực gì, đã thế thang máy đều đã chật kín, Vu Diễm My đề nghị đi thang bộ, kết quả mệt tới mức bà ta thở không ra hơi, đương nhiên mặt sẽ sa sầm xuống rồi.
Chỉ là, nơi đây cũng chỉ là tầng sáu thôi.
“Sao rồi?” Cho dù trong lòng nghĩ như nào, Vu Diễm My cũng giả vờ quan tâm đi lên trước hỏi. Cô ta nhìn ánh đèn phẫu thuật màu đỏ, sắc mặt có chút chột dạ, dù sao lần này mẹ làm đúng là tàn nhẫn thật.
Lục Nghiên Tịch chẳng để ý tới Vu Diễm My, cô cứ ngồi trên ghế ở hành lang, hai tay chống cằm đặt trên đầu gối, ánh mắt vô hồn.
Cô cũng chẳng dám nghĩ, cũng chẳng dám nhìn.
Vu Diễm My thấy không ai để ý tới cô ta liền dứt khoát ngậm miệng, đỡ Lục Hương Cầm ngồi đối diện với Lục Nghiên Tịch, đợi kết thúc phẫu thuật.
“Lục Nghiên Tịch.” Tiếng quát giận dữ trầm thấp vang lên, Tư Bác Văn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mặt anh sa sầm xuống, trên mặt cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng. Thang máy bệnh viện bỗng nhiên trục trặc vào lúc này, còn anh không ngờ cũng leo thang bộ lên.
Khoảnh khắc Lục Nghiên Tịch nhìn thấy anh, cô hơi sững người, sau đó nhớ ra lý do anh tới, nét mặt thoáng hiện nét chua chát: “Giờ tôi chưa chuyển về được.” Mẹ còn đang ở trong phòng cấp cứu, cô không muốn dây dưa với Tư Bác Văn quá nhiều, cũng chẳng có tâm trạng ấy.
Tư Bác Văn tự mình gấp gáp chạy tới đây, vậy mà giờ lại bị Lục Nghiên Tịch đốp cho một câu như vậy, cơn tức giận lập tức trào dâng tới đỉnh điểm: “Cô nghĩ tôi như vậy sao?” Lúc nghe tin Lý Tang Du xảy ra chuyện, anh chẳng thèm quan tâm tới Ngụy Như Mai mà lập tức chạy gấp tới.
Trên đường đi vượt mấy cái đèn đỏ, trong đầu đều là cảnh Lục Nghiên Tịch sẽ khóc, sẽ buồn. Không hiểu sao anh lại muốn tới bên cạnh cô, kết quả bây giờ xem ra, cô vốn không cần!
Là cần Hoắc Vũ Khải an ủi mới phải! Sắc mặt Tư Bác Văn trầm đi, mấy ngày này tin tức anh nghe được nhiều nhất về Lục Nghiên Tịch là cô lại đi gặp Hoắc Vũ Khải.
Cảm xúc của anh dường như rất kích động, phẫn nộ trừng mắt Lục Nghiên Tịch khiến cô rất bất lực, cô cưỡng chế bản thân phải bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Tư Bác Văn, tôi không muốn cãi nhau với anh, đợi mẹ tôi ra thì tôi sẽ về.” Cô hít sâu một hơi rồi mới đưa ra quyết định này.
Bấy giờ, Tư Bác Văn mới không tiếp tục chất vấn nữa mà ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiên Tịch, đợi cùng cô.
Khung cảnh này đúng thực là không nên xuất hiện. Ánh mắt Vu Diễm My cứ đảo qua đảo lại hai người, âm thầm gửi tin nhắn cho Ngụy Như Mai.
Đáng lẽ Ngụy Như Mai đã ngủ rồi, bởi vì cô ta biết hôm nay Tư Bác Văn phải tăng ca nên cũng chẳng đợi anh. Không ngờ được rằng, cái gọi là tăng ca lại là ở cùng với Lục Nghiên Tịch!
Cơn tức bùng lên khiến cô ta lập tức nhảy dựng khỏi giường, mau chóng thay đồ tới bệnh viện.
Cô ta đi đường tốn hơn một tiếng đồng hồ.
Còn trong bệnh viện, cuối cùng ánh đèn đỏ cũng tắt.
Lục Nghiên Tịch kích động đứng dậy, bất giác muốn nắm lấy thứ gì đó. Bên cạnh cô là Tư Bác Văn, cô duỗi tay bắt được bàn tay của anh, nắm chặt trong tay, độ ấm này khiến trái tim lạnh lẽo của cô dần dần ấm lên.
Bác sĩ đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, mồ hôi trên trán vừa lau lại có, anh ta đảo mắt một vòng, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?”
Lục Nghiên Tịch vội vàng đứng ra: “Là tôi. Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? Sẽ không có nguy hiểm gì tới tính mạng chứ? Bà ấy…” Một chốc mà cô tuôn ra liền tù tì cả đống câu hỏi.
Bác sĩ hiểu cho sự lo lắng của người nhà bệnh nhân, nâng tay lên ý bảo Lục Nghiên Tịch im lặng một chút. Đợi Lục Nghiên Tịch không còn nói gì nữa, anh ta mới để lộ chút ý cười: “Cô đi với tôi, những người khác tới phòng bệnh đi, người bệnh đã không sao rồi.” Bác sĩ nói xong, bảo Lục Nghiên Tịch đi cùng mình.
Lúc đi, Lục Nghiên Tịch cũng không buông tay Tư Bác Văn ra, kéo anh đi cùng tới phòng làm việc của bác sĩ.
Sau khi ngồi xuống, bác sĩ mới phát hiện có thêm một người: “Anh là…?”
“Tôi là chồng của cô ấy.” Tư Bác Văn giành trả lời trước Lục Nghiên Tịch, nét mặt lo lắng nhìn Lục Nghiên Tịch bỗng có chút đau lòng.
Anh bị làm sao vậy? Gần đây thứ cảm xúc kỳ lạ này càng ngày càng mãnh liệt.
“Bác sĩ, anh gọi tôi qua đây có phải vì mẹ tôi gặp chuyện gì không?” Lục Nghiên Tịch không để ý tới lời của Tư Bác Văn. Dù gì cũng chẳng còn là vợ chồng được mấy ngày nữa. bây giờ người cô lo lắng chỉ có Lý Tang Du.
“Hiện giờ bà ấy đang trong trạng thái khép kín bản thân, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì tính mạng, cho nên dịch dinh dưỡng bây giờ vô cùng quan trọng, lần sau tốt nhất đừng nhầm lẫn, càng đừng để nóng rồi mới đưa cho bệnh nhân dùng.” Nói rồi, bác sĩ cũng tỏ ra bất lực, không ngờ lại có người làm nóng dịch dinh dưỡng lên rồi cho bệnh nhân truyền.
Thấy Lục Nghiên Tịch kinh ngạc đến mức sững người, bác sĩ nói tiếp: “Nếu không phải đưa tới kịp thời, chúng tôi tiến hành thay máu giải độc cho bệnh nhân thì có thể bệnh nhân đã…” Lời phía sau, anh ta không nói nốt.
Nhưng Lục Nghiên Tịch hiểu rất rõ. Có điều, cô quả thực vô cùng sững sờ, trong nhà có bác sĩ gia đình, không thể nào không biết những kiến thức bình thường như vậy được, hơn nữa… “Vì sao lại trúng độc?” Lẽ nào là cô? Người đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là Lục Hương Cầm.
Bác sĩ lắc đầu: “Đây cũng chẳng phải cố ý đâu. Mà là do dịch dinh dưỡng đựng trong túi kia được làm từ nguyên liệu đặc biệt, nên nếu như giải nhiệt tới một nhiệt độ nhất định sẽ khiến nó bị phân tách, biến đổi thành một chất khác, đối với những người có chức năng cơ thể yếu ớt sẽ rất có khả năng mất mạng. Nhưng nếu là người bình thường thì sẽ không sao cả.”
Cho nên, vấn đề nằm ở chỗ thuốc bị đun nóng lên.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Giọng cô rất bình thản, lại chẳng chú ý rằng, tay của Tư Bác Văn đã bị cô nắm đỏ cả lên.
Bên ngoài cô bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang rất tức giận. Tư Bác Văn nhìn tay của mình là biết, người phụ nữ này thích dùng vẻ ngoài để lừa người khác như vậy ư? Anh bỗng nhớ tới rất nhiều khung cảnh, có phải lần nào cô cũng cố ý ra vẻ kiên cường không?
Ra khỏi phòng làm việc, cả đường đi cô đều cúi đầu, hoàn toàn dựa vào Tư Bác Văn đưa cô về phòng bệnh.
Bên trong đã có không ít người, đều đang nói chuyện, tiếng nói truyền tới tận bên ngoài còn nghe thấy.
“Mấy người có thể im lặng chút được không?” Lục Nghiên Tịch lạnh mặt, vừa nói một câu, ai nấy đều lập tức im hẳn.
Lúc này cô mới đi tới nhìn Lý Tang Du. Sau khi thấy sắc mặt của bà đã dần hồi phục, cô khẽ thở hắt ra một hơi.
Mà ở ngoài cửa, không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người.
Ngụy Như Mai đứng ở cửa, nhìn hai người nắm chặt tay nhau, nét mặt lập tức sa sầm: “Bác Văn.” Cô ta khẽ gọi một tiếng, thấy Tư Bác Văn quay đầu, cô ta khẽ nhếch miệng mỉm cười, hai mắt bỗng chốc đỏ hồng lên.
Cô ta mấp máy miệng, muốn nói gì đó nhưng qua hồi lâu vẫn không thốt ra được chữ nào, quay người bỏ chạy.
Tư Bác Văn cứ như chẳng do dự gì, lúc thấy Ngụy Như Mai bèn lập tức giằng khỏi tay của Lục Nghiên Tịch, vừa muốn giải thích đã thấy Ngụy Như Mai chạy đi, anh vội vàng đuổi theo.
Lục Nghiên Tịch bèn nhấc bàn tay chợt mất đi hơi ấm của mình lên, cười mỉa một tiếng.