Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn hành động của người đàn ông, trong giây lát Vu Diễm My cũng bị dọa sợ.

Cô ta giãy giụa, chuẩn bị thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông.

“Anh làm gì vậy?”

Người đàn ông này, rốt cuộc là muốn làm gì!

Cảm nhận được sự phẫn nộ toát ra từ trên người người đàn ông, trong thâm tâm Vu Diễm Mỹ thực sự bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

“Tôi không nói những lời như thế nữa rồi vẫn không được sao? Anh thả tôi ra!”

Sao Vu Diễm My có thể không hiểu ý đồ của một người đàn ông chứ.

Nếu như bị kéo ra ngoài, lúc đó chắc chắn sẽ bị.

Nghĩ vậy, sắc mặt của Vu Diễm My càng trở nên hoảng hốt hơn.

“Anh thả tôi ra!”

Nhìn thấy sự hoảng sợ của Vu Diễm My, người đàn ông vô cùng đắc ý nhếch khóe môi lên, trong đáy mắt đầy vẻ giễu cợt.

“Sao vậy, bây giờ biết sợ rồi à?”

Phải biết rằng, vừa rồi khi Vu Diễm My buông ra những lời cay độc, bộ dạng đó không chịu thua bất kì ai chút nào đâu.

Người đàn ông không hề có ý định muốn thả Vu Diễm My ra, anh ta lôi Vu Diễm My, đi thẳng ra ngoài cửa.

“Đi, đừng mơ đến việc chạy trốn.”

“Xem chút nữa ông đây trừng trị con điếm không biết trời cao đất dày như cô thế nào.”

“Hôm nay chọc tức ông đây, tôi sẽ khiến cô phải trả giá.”



Nói xong, người đàn ông lôi Vu Diễm My đi, đến thẳng một góc nào đó.

Chỗ này vốn dĩ không phải là một nơi có người, bây giờ lại càng vắng vẻ đến nỗi chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vu Diễm My giãy giụa, liều mạng không nghe theo.

“Anh thả tôi ra!”

“Tôi tuyệt đối sẽ không qua đó với anh đâu.”

Ý đồ xấu xa trong lòng người đàn ông này, cô ta còn có thể không biết sao?

Vu Diễm My cô ta, tuyệt đối không bao giờ nghe theo.

Nhìn bộ dạng của Vu Diễm My, người đàn ông không kìm được mà nhếch môi.

Anh ta gật gật đầu, lập tức đánh giá một chút về hoàn cảnh xung quanh.

“Không đi phải không? Vậy cũng được, làm ngay ở đây cũng tốt.”

Ngay lập tức, anh ta đè mạnh Vu Diễm My xuống dưới người mình.

Vu Diễm My còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã đổ xuống dưới.

“A!”

“Bỏ tôi ra!”

Vu Diễm My giãy giụa liên tục, muốn thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông.

Nhưng dù cho sức lực của cô ta có lớn đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi được sự trói buộc của người đàn ông này chứ.

Nghe tiếng quần áo bị xé toạc vang lên trong không trung, giằng xé…

Vu Diễm My cắn chặt môi dưới, chính vào lúc cô ta tưởng rằng bản thân mình sắp tiêu đời rồi, ngay sau đó, giọng nói của một người phụ nữ truyền thẳng đến tai cô ta.

“Dừng tay.”

Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Lục Nghiên Tịch khoanh hai tay trước ngực, cứ thế đứng nhìn hai người.

Nhìn thấy người đến là Lục Nghiên Tịch, Vu Diễm My càng cắn chặt môi dưới hơn.

“Lục Nghiên Tịch, sao cô lại đến đây!”

“Tư Bác Văn đâu?”

Nghe thấy câu nói của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không kìm được mà cười nhạo.

Người phụ nữ này thật sự vẫn quá nực cười, đến bản thân mình còn sắp khó mà giữ nổi rồi, vậy mà vẫn còn sức đi hỏi tung tích của Tư Bác Văn.

Lục Nghiên Tịch lắc lắc đầu, nhìn thẳng về người đàn ông ở bên cạnh.

“Bỏ chị ấy ra.”

Nếu không phải bởi vì tốt xấu gì Vu Diễm My cũng có quan hệ chị em họ với mình, thì Lục Nghiên Tịch thật sự rất muốn giả vờ làm như không nhìn thấy gì.



Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, không đợi người đàn ông tiếp lời, Vu Diễm My đã mở miệng.

“Lục Nghiên Tịch, cô đừng có ở đây giả vờ làm người tốt cho tôi!”

“Tôi không cần sự thương hại của cô, cút.”

Lục Nghiên Tịch bất lực trừng mắt: “Giờ đã là lúc nào rồi, Vu Diễm My, nếu như chị muốn bị người khác làm, vậy tôi đi ngay đây.”

“Cô!”

Vu Diễm My tức giận, nhưng không thể phủ nhận, lời Lục Nghiên Tịch nói là sự thật.

Cô ta nghiến răng, nhưng không hề mở miệng.

“Nếu như anh không bỏ tay ra, tôi sẽ kêu lên đấy.”

“Hôm nay còn là sinh nhật của ngài Henry, những vị khách đến tham dự lại đều là những người có máu mặt, nếu như gây ra trò cười gì, anh nghĩ rằng ngài Henry sẽ tha cho anh sao?”

Đôi mắt Lục Nghiên Tịch lạnh lùng, cứ thế nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.

Cô không khỏi có chút vui mừng, may mà vừa nãy Tư Bác Văn đã kéo cô đi.

Nếu không thì, người đang nằm đó bây giờ không phải là Vu Diễm My, mà là cô rồi.

Nghĩ như vậy, Lục Nghiên Tịch càng cảm thấy ớn lạnh hơn.

“Bỏ tay ra!”

Lục Nghiên Tịch tiến lên phía trước, đáy mắt toát lên sự lạnh lẽo, lạnh lùng mở miệng.

Nhìn Lục Nghiên Tịch, người đàn ông không cam lòng nắm chặt lòng bàn tay.

Tuy rất không hề muốn rời đi như thế này, nhưng không thể phủ nhận, lời Lục Nghiên Tịch nói là sự thật.

Vả lại, xem ra Lục Nghiên Tịch này khó xử lý hơn rất nhiều so với Vu Diễm My.

Suy nghĩ một hồi, người đàn ông bỏ Vu Diễm My ra, lạnh lùng nói.

“Lần sau đừng để ông đây gặp lại cô nữa, lần này coi như cô may mắn.”

Nói xong, người đàn ông quay người bỏ đi.

Ở phía bên này, sau khi người đàn ông đi rồi, Vu Diễm My lập tức bò dậy từ trên sô pha.

Cô ta nhìn Lục Nghiên Tịch ở trước mặt, trong mắt không hề có ý muốn cảm ơn.

Cô ta cười nhạt: “Lục Nghiên Tịch, tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng hôm nay cô giúp tôi, thì tôi sẽ cảm ơn cô, không có chuyện đó đâu!”

“Nếu như không phải tại cô, tôi cũng không thể biến thành cái bộ dạng này.”

Rõ ràng khi vừa bắt đầu, người Tư Bác Văn mời khiêu vũ là cô ta mới đúng, sau đó nếu không phải Lục Nghiên Tịch xuất hiện, mọi việc sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ chứ.

“Tất cả những việc này đều là tại cô!” Mắt Vu Diễm My đỏ lên, có thể nhìn thấy được sự căm thù tràn đầy trong mắt cô ta.



Bởi vì tâm trạng kích động quá mức, cả người Vu Diễm My trông có hơi bất ổn.

Nhìn thấy bộ dạng này của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch không khỏi lắc đầu.

“Cho dù việc này có phải tại vì tôi hay không, tôi khuyên chị vẫn là nên đi xử lý bộ dạng bây giờ của chị trước đi.”

“Dù sao thì, cũng không có con gái nhà ai xuất hiện như thế này trước mắt mọi người đâu.”

Vừa rồi trong lúc giằng co với người đàn ông, trang phục của Vu Diễm My đã bị xé rách rồi.

Được Lục Nghiên Tịch nhắc nhở, Vu Diễm My cũng đã nhận ra.

Cô ta đưa tay ra, vội vàng che lấy bản thân.

“Lục Nghiên Tịch, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng quá đắc ý cho tôi.”

“Chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu, chắc chắn!”

“Cô đợi đó cho tôi!”

Sau khi nói xong câu này, Vu Diễm My quay người lại, dường như vô cùng hoảng loạn đi thẳng ra ngoài.

Vu Diễm My tìm một lối ra ít người, lập tức rời đi.

Vừa đi, vừa không ngừng thầm oán trách Lục Nghiên Tịch.

Lần này cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lục Nghiên Tịch.

Người phụ nữ này, thật sự quá đáng ghét rồi!

Đáng chết!



Nhìn bóng lưng rời đi của Vu Diễm My, Lục Nghiên Tịch có chút bất lực lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK