Anh ta nắm chặt lòng bàn tay, lập tức nói:
“Nghiên Tịch, có phải vì Tư Bác Văn ép buộc em nên em mới như thế này không?”
“Có phải em làm tất cả vì Hoắc Thị không?”
Hoắc Vũ Khải mím chặt môi dưới: “Nghiên Tịch, nếu là như thế, vậy anh thà để Hoắc Thị bị chèn ép, anh cũng muốn em quay về.”
Bảo anh ta trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch vì anh ta mà ở bên Tư Bác Văn như trước, đối với Hoắc Vũ Khải, sao anh ta có thể chấp nhận được điều này chứ.
Có hơi khiến người khác cảm thấy tàn nhẫn.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh cũng có chút không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Cô lắc đầu thẳng thừng phủ nhận:
“Vũ Khải, không phải như anh nghĩ đâu.”
“Em ở bên Tư Bác Văn một lần nữa không phải vì điều này.”
“Đương nhiên anh ấy cũng chiếm một phần nguyên nhân, nhưng không thể chi phối hoàn toàn quyết định của em.”
Nghe thấy lời này Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải liếc nhìn cô một cách bán tín bán nghi:
“Vậy sao?”
“Nghiên Tịch, em sẽ không vì không muốn khiến anh mang gánh nặng trong lòng nên mới nói dối như thế chứ?”
Hoắc Vũ Khải vẫn hơi không dám tin lời Lục Nghiên Tịch nói.
Chính vì quá hiểu người phụ nữ trước mắt nên mới càng biết rõ cô sẽ làm ra những chuyện như thế nào.
Nhìn điệu bộ này của Hoắc Vũ Khải, Lục Nghiên Tịch không khỏi phì cười:
“Vũ Khải, em nói thật đó.”
“Em ở bên Tư Bác Văn thêm một lần nữa là vì trong tim em vẫn chưa quên được anh ấy.”
Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, nói thẳng.
Chính vì đã trải qua rất nhiều chuyện nên giờ đây mới khiến Lục Nghiên Tịch càng hiểu rõ tình cảm của bản thân cô là thế nào.
Người cô yêu, từ đầu tới cuối đều là Tư Bác Văn, căn bản chưa từng thay đổi.
Nghe thấy lời nói của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải không nói ra được trong cảm giác lòng mình là cảm giác gì.
Anh ta chớp mắt, không khỏi có chút buồn lòng: “Vậy sao?”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Ừm, Vũ Khải, xin lỗi.”
Tất cả những việc mà Hoắc Vũ Khải làm với cô bao nhiêu lâu nay, Lục Nghiên Tịch không phải là không đặt vào trong mắt, nhưng muốn quên đi một người đâu phải là một chuyện dễ dàng chứ.
Mắt Hoắc Vũ Khải tối sầm lại: “Em nói với anh ta rồi à?”
Tuy Hoắc Vũ Khải không nói rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Lục Nghiên Tịch sao có thể không hiểu chứ.
Trong lòng cô nặng trĩu, gật đầu: “Ừm, Bác Văn đã biết hết rồi…”
Lục Nghiên Tịch còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, cả người bị nắm chặt.
Ngước mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng của Tư Bác Văn:
“Anh, sao anh lại qua đây?”
Chẳng phải cô đã bảo người đàn ông này đứng ở bên cạnh đợi cô là được rồi sao?
Tư Bác Văn vô cùng lạnh lùng, nhướng mày: “Không yên tâm.”
Rõ ràng là ghen nhưng vẫn còn nói mấy lời hùng hồn như thế này, e là cũng chỉ có một mình Tư Bác Văn.
Bảo anh trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch và Hoắc Vũ Khải cười nói với nhau, đây tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra.
Anh không hào phóng như thế, có thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra.
Tư Bác Văn đứng bên cạnh, che chắn cho Lục Nghiên Tịch trong vô thức, không để Hoắc Vũ Khải nhìn:
“Bây giờ tôi đã biết tình trạng thể chất của Nghiên Tịch rồi, và tôi cũng hiểu rõ mọi thứ liên quan tới cô ấy hơn bất kì ai.”
Nói xong, Tư Bác Văn ngước mắt lên, nhìn Hoắc Vũ Khải chằm chằm:
“Cảm ơn vì anh đã chăm sóc Nghiên Tịch trong khoảng thời gian này, giúp cô ấy tìm phương pháp điều trị, cảm ơn anh vì không để cô ấy từ bỏ.”
“Nhưng từ hôm nay trở đi, ngày nào cũng sẽ có tôi ở bên cô ấy, sau này không phiền anh phải lo lắng nữa.”
Lời này của Tư Bác Văn cũng xem như anh đang tuyên thệ chủ quyền của mình.
Những tên đàn ông khác không được phép dòm ngó người phụ nữ của anh.
Quả nhiên, trong tích tắc, sau khi Tư Bác Văn vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Vũ Khải cũng trở nên cực kì khó coi:
“Vậy sao?”
“Khi anh nói những điều này, anh đã hỏi ý kiến của Nghiên Tịch chưa?”
Hoắc Vũ Khải cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mắt chằm chằm.
Nghe thấy lời nói của Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn chỉ cảm thấy có hơi nực cười:
“Nếu như tôi chưa hỏi ý kiến của Nghiên Tịch thì bây giờ tôi có thể ở đây nói chuyện với anh sao?”
Nói xong, Tư Bác Văn nắm tay Lục Nghiên Tịch chặt hơn.
Hoắc Vũ Khải ngước mắt lên nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt có hơi không dám tin:
“Nghiên Tịch, em nói đi, đây là thật hay giả?”
“Có phải những gì Tư Bác Văn nói đều là giả không, em vốn không hề đồng ý.”
Hoắc Vũ Khải vẫn không bỏ cuộc, anh ta không thể hiểu nổi tại sao Lục Nghiên Tịch có thể làm ra chuyện như thế này.
Anh ta cứ đứng ở bên cạnh như vậy, trơ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch với ánh mắt đầy sự dò xét.
Nhìn dáng vẻ này của Hoắc Vũ Khải, tuy trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng có chút không nỡ nhưng cô vẫn gật đầu:
“Vũ Khải, đúng thế.”
“Bây giờ em đã lựa chọn ở bên Tư Bác Văn thêm một lần nữa rồi.”
Nói xong, Lục Nghiên Tịch lập tức cúi đầu, không nhìn Hoắc Vũ Khải nữa.
Cô sợ nhìn thấy dáng vẻ ấy của Hoắc Vũ Khải, trong lòng sẽ càng thấy áy náy hơn.
Lục Nghiên Tịch vừa dứt lời, mắt Hoắc Vũ Khải lập tức tối sầm lại, giống như có một thứ gì đó vừa mới biến mất.
Một lúc sau anh ta mới nói chuyện:
“Nghiên Tịch, nếu như em đã đưa ra lựa chọn của mình thì anh cũng không muốn ép em nữa, em nhất định phải sống thật hạnh phúc nhé.”
Hoắc Vũ Khải nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng chân thành.
Anh ta chính là như thế, lần nào cũng chỉ biết lặng lẽ ở bên Lục Nghiên Tịch, đợi đến khi cô cần thì xuất hiện.
Tuy trong thâm tâm Lục Nghiên Tịch có chút không nỡ, nhưng cô vẫn gật đầu.
“Được, cảm ơn anh, Vũ Khải.”
Nói xong, Hoắc Vũ Khải ngước mắt lên nhìn Tư Bác Văn ở trước mặt, giọng nói mang theo sự đe dọa:
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là anh đối xử với Nghiên Tịch tốt một chút, nếu không, tôi sẽ đưa cô ấy rời khỏi anh bất cứ lúc nào.”
Nghĩ tới tất cả những việc mà người đàn ông này đã làm ngày trước, tới bây giờ, trong lòng Hoắc Vũ Khải vẫn còn hơi sợ hãi.
Tư Bác Văn gật đầu: “Đương nhiên tôi sẽ không để anh có cơ hội đó.”
Anh rũ mắt nhìn Lục Nghiên Tịch ở trước mặt, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
“Tôi rất trân trọng cơ hội được ở bên Nghiên Tịch thêm một lần nữa, vậy nên tôi tuyệt đối sẽ không như thế.”
Nghe tới đây, Hoắc Vũ Khải không khỏi cười khẩy:
“Nếu được vậy thì tốt nhất.”
Nói xong, Hoắc Vũ Khải lại nhìn Lục Nghiên Tịch ở trước mặt:
“Nghiên Tịch, vậy anh, anh đi trước đây…”
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt có hơi chất chứa sự mất mát và thất vọng tột cùng.
Chỉ trách anh ta xuất hiện không đúng thời điểm.
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Được, Vũ Khải, đi đường cẩn thận một chút.”
Trước khi đi. Hoắc Vũ Khải bất lực nhìn Lục Nghiên Tịch một lần nữa, ánh mắt ánh lên sự luyến tiếc.
Lần này rời đi, cũng không biết lần sau khi nào mới có thể nhìn thấy Lục Nghiên Tịch nữa.
Liệu có phải là vĩnh biệt…
Sau đó, Hoắc Vũ Khải quay người rời đi.
Nếu như phải đi, vậy thì phải rời đi tự nhiên một chút, như thế này không phải là phong cách của anh ta.