Lúc Lý Tang Du nói chuyện, cô vẫn tỏ ra lạnh nhạt, như thể đang nói về chuyện khác mà mình không muốn làm.
Nhưng tận đáy lòng, cô lại vẫn nghĩ đến những ngày tháng hoang đường kia. Các cụ nói chớ cố đấm ăn xôi, nhưng cô lại một mực không tin, khăng khăng cố chấp gả cho kẻ hoàn toàn không hề yêu mình.
Để đến nỗi sau này, dù bị Lục Huyền Lâm bắt nạt ra sao, cô cũng không chịu nói cho người khác biết. Bởi vì, Lý Tang Du cảm thấy hết thảy mọi chuyện nên là như vậy, đều là do cô tự chuốc lấy. Đó là cái giá cô phải trả cho tình yêu.
Cái giá phải trả thực sự quá đau đớn, đến mức chính cô cũng không thể chịu đựng hay yêu tiếp được nữa.
Cô cũng từng rất căm hận, tại sao trái tim của Lục Huyền Lâm lại lạnh lẽo và cứng rắn như vậy. Ngay cả khi bản thân cô muốn sưởi ấm, không màng thương tích khắp người, thì anh cũng chưa từng thay đổi dù chỉ một chút xíu.
Có thể trách ai đây, tất cả đều do cô tự mình chuốc lấy mà thôi.
“Anh...” Lục Huyền Lâm muốn phủ nhận, nhưng những chuyện trong quá khứ lại rành rành trước mắt. Sao anh có thể mở miệng phủ nhận bừa bãi được đây?
“Thật ra, anh không cần cảm thấy tự trách, một cây làm chẳng nên non, những chuyện trong quá khứ đó cũng nên trách tôi. Trách tôi không biết trời cao đất dày, khăng khăng làm theo ý mình. Tôi đáng phải chịu những việc này, cứ để những chuyện trước đây trở thành quá khứ không tốt ư?”
Nghĩ đến quá khứ, nước mắt của Lý Tang Du lại bắt đầu trào dâng. Nhưng cô biết khóc trước mặt Lục Huyền Lâm cũng vô dụng. Vì thế, cô cố nén lại, tiếp tục nhìn anh đầy lạnh nhạt, cứ như làm vậy thì mình sẽ không bị tổn thương.
“Không phải vì anh cảm thấy tự trách nên mới làm những chuyện đó.” Lục Huyền Lâm tự biện giải cho bản thân: “Anh cũng sẽ không tiếp tục làm những chuyện hồ đồ, đưa ra các quyết định ngu ngốc nữa đâu, anh thề.”
Ban đầu anh làm những chuyện đó là để thăm dò giới hạn của cô, bản thân anh cũng rõ rằng mình đã sai rồi.
Anh biết mình đã sai khi khiến cô phải chịu thương tích đầy mình.
Lục Huyền Lâm cũng không hy vọng xa vời có thể giành lại Lý Tang Du nhờ vào sự ăn năn hối lỗi của bản thân. Anh chỉ muốn âm thầm làm một số chuyện trong khả năng của mình mà thôi.
“Vậy thì sao chứ? Anh biết đấy, chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Lý Tang Du cố dồn nén cảm xúc xuống đáy lòng, bỗng cô chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại cười tự giễu: “Tôi quên mất, chúng ta nào có quá khứ.’
Chẳng qua chỉ là một cuộc hôn nhân thất bại mà thôi. Một kết cục thảm hại chỉ vì sự ích kỷ, một sai lầm mà cô đã phải trả cái giá quá đắt.
“Là anh có lỗi với em.” Lục Huyền Lâm chật vật nhổm người ngồi dậy trên giường. Anh nhìn thẳng vào cô với ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc cùng kiên trì, còn có sự áy náy và hối hận sâu sắc.
Anh đã thay đổi rồi!
Trong đầu Lý Tang Du đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường như vậy.
Lục Huyền Lâm trước đây sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi. Hôm nay anh không chỉ thốt ra mà còn nói nghiêm túc như vậy.
“anh biết lời xin lỗi không thay đổi được gì, nhưng anh muốn để cho em biết rằng, anh đang hối hận và cũng rất áy náy.”
Lục Huyền Lâm không dám chạm vào cô. Mặc dù anh muốn ôm người phụ nữ trước mặt này vào lòng, nhưng bây giờ anh thực sự không dám, anh sợ sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trước kia có được thì lại chưa từng để ý, cứ luôn đẩy cô ra. Để d đến giờ rốt cuộc cũng phải nếm trải hậu quả.
Nhưng rõ ràng Lý Tang Du lại thấy phản cảm và không thích một Lục Huyền Lâm như vậy: “Hối hận? Áy náy? Không, anh không cần phải có những cảm xúc này. Tôi rất tốt, ngã nhiều rồi cũng phải khôn ra, chẳng ai luôn thuận buồm xuôi gió được cả, phải không?”
Cô đã chọn thuận theo tự nhiên từ lâu, Lý Tang Du không cảm thấy Lục Huyền Lâm, Trịnh Uyển Khanh, Vu Thiến đã làm sai gì cả. Ai mà chẳng có thất tình lục dục. Cô cũng không phải là nữ chính trong phim truyền hình để mọi người phải thích mình đúng như kịch bản, hay nhân nhượng cho tình yêu tự cho là đúng của cô.
Nhiều khi ngồi nghĩ lại trong đêm tĩnh lặng, Lý Tang Du vẫn không thể quên được Lục Huyền Lâm trong ký ức kia, người đàn ông mà cô sẵn sàng có được bằng mọi giá.
Nhưng cô quên mất rằng lòng người dễ thay đổi, Lục Huyền Lâm khi đó đã không còn là người trong trí nhớ của cô nữa. Thế nhưng Lý Tang Du vẫn không chùn bước, để cuối cùng nhận lấy nỗi đau khắc cốt ghi tâm không cách nào tự thoát ra được.
Lục Huyền Lâm nhìn ánh sáng trong mắt cô dần biến mất, trái tim như rơi xuống vực sâu. Rõ ràng anh biết rằng lúc này Lý Tang Du không thể tha thứ cho mình nhưng lại vẫn ôm hy vọng xa vời.
“Kể từ sau khi tôi ‘chết’, chẳng phải chúng ta đều sống rất tốt đấy sao? Hà cớ gì anh nhất định phải phá vỡ sự bình yên này?” Lý Tang Du hơi mất kiên nhẫn, cô kiên quyết giữ khoảng cách với Lục Huyền Lâm, nhưng rõ ràng anh không nghĩ như vậy.
“Anh...” Lục Huyền Lâm nhìn ánh mắt chất vấn của Lý Tang Du, cảm thấy khóe miệng chua xót khó nói thành lời: “Anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi, nhìn em từ phía xa là được.”
“Không, anh đã xen vào cuộc sống của tôi, phá vỡ sự tĩnh lặng của tôi!” Lý Tang Du gằn từng chữ, cô cảm thấy bất mãn với hành vi tới trường mẫu giáo của Lục Huyền Lâm dù cô không biết rõ động cơ thực sự của anh, cho dù vì thế mà anh mới gặp tai nạn xe cộ.
Mộ Mộ và Tịch Tịch chính là điểm yếu trí mạng của Lý Tang Du. Cô vốn không muốn đấu đá tranh quyền đoạt lợi với người khác, nhưng chỉ cần liên quan đến các con, cô có thể xù lông nhím, không buông tha cho kẻ khác!
Sắc mặt Lục Huyền Lâm càng nhợt nhạt hơn. Vốn dĩ anh vừa mới tỉnh lại sau khoảng thời gian dài hôn mê, phải cố gắng lắm mới có thể giữ tỉnh táo nói chuyện với Lý Tang Du. Bây giờ tâm trạng lại lên xuống không ngừng, khiến anh cảm thấy tình trạng sức khỏe bản thân không ổn chút nào.
Miếng băng gạc màu trắng trên trán anh đã rỉ máu ngày càng rõ. Lý Tang Du cuối cùng cũng mềm mỏng hơn, cô nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của anh vẫn chưa bình phục, để tôi gọi bác sĩ và y tá vào đây giúp anh.”
Lý Tang Du đứng dậy định rời đi. Lục Huyền Lâm thấy cô chuẩn bị rời đi thì càng cảm thấy đầu đau muốn nứt. Anh dùng hết sức bình sinh, giơ cánh tay còn lại nắm lấy tay Lý Tang Du.
“Đừng đi!”
Anh thực sự không muốn Lý Tang Du rời đi. Lục Huyền Lâm có ảo tưởng rằng, nếu lúc này mình buông tay ra, có lẽ sau này rất khó được gặp lại cô.
Anh giữ chặt cánh tay của Lý Tang Du. Thế nhưng, sức khỏe Lục Huyền Lâm vốn đã yếu nên dù đã dùng hết sức thì cũng khó mà ngăn cô lại.
Nhưng cô lại dừng bước, cảm thấy bản thân như thể thực sự bị kéo lại.
“Thêm một lát nữa đi, nói chuyện với anh một chút, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau…”
Bờ môi Lục Huyền Lâm đã khô khốc. Anh cảm thấy dường như mình không thể giữ Lý Tang Du lại được. Vết thương khắp người lại đau đớn, máu ở chỗ băng gạc trên trán như muốn trào ra, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì.
Lý Tang Du nhắm mắt suy nghĩ một lát. Vừa nghĩ đến chuyện Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe ít nhiều gì cũng là do mình thì cô lại mềm lòng.
Cô vừa quay đầu lại thì đã trông thấy miếng gạc đỏ chót trên trán Lục Huyền Lâm, không khỏi giật mình: “Vết thương của anh...”
“Không sao đâu, không đau.” Lục Huyền Lâm thấy cô quay đầu lại mới thu tay về. Thấy cô quan tâm đến miệng vết thương của mình, anh thấy trong lòng càng dễ chịu, trên mặt cũng nở nụ cười mãn nguyện.
“Để tôi giúp anh bấm chuông.” Lý Tang Du vẫn chưa yên tâm, sắc mặt của Lục Huyền Lâm trông không ổn chút nào, khác hẳn lời anh nói.
Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Thật sự không cần đâu, chúng ta trò chuyện thêm một chút đi.”