Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Như Mai càng thêm hoảng sợ.
Không được, cô ta nhất định không thể để cho chuyện như vậy xảy ra dễ dàng thế được.
Nghĩ đến đây, Ngụy Như Mai đi tới góc tường, tìm thấy Mễ Lộ đang lặng lẽ uống rượu.
Mễ Lộ vốn đang ngồi trong góc và uống rượu một mình.
Trong thời gian này bởi vì công việc không được suôn sẻ cho lắm nên cô ta có chút sa sút tinh thần.
Nghĩ đến bộ dạng rực rỡ ánh hào quang vừa rồi của Lục Nghiên Tịch, trong lòng cô ta càng thêm mất thăng bằng.
Cô ta không kém hơn Lục Nghiên Tịch chỗ nào, dựa vào đâu mà lúc nào cũng luôn thấp hơn Lục Nghiên Tịch một bậc?
Vào lúc này, khi nhìn thấy Ngụy Như Mai đột nhiên xuất hiện thì Mễ Lộ không khỏi có chút khó hiểu.
"Cô Ngụy, sao cô lại tới đây?"
Ngụy Như Mai nhìn Mễ Lộ, mở miệng nói thẳng.
"Tại sao cô lại uống thành như này."
Ngụy Như Mai không nhịn được nhíu mày, phải biết rằng thứ cô ta ghét nhất chính là những người nghiện rượu thành thói như vậy, cảm giác này vô cùng không ổn.
Mễ Lộ cầm ly rượu, lại cười ngây dại.
"Cô Ngụy, cô có muốn uống một ly không?"
Ngụy Như Mai cau mày từ chối.
"Cô mau để ly rượu xuống, để người khác nhìn thấy cái dạng này thì còn ra thể thống gì nữa."
"Nếu không biết người ta còn tưởng rằng cô là một kẻ nát rượu đấy."
Vừa nói, Ngụy Như Mai vừa nhìn vào mắt Mễ Lộ với vẻ cực kỳ ghét bỏ.
Sau khi nói câu này xong, Ngụy Như Mai lại như đã nhớ ra điều gì đó nên đã mở lời với Mễ Lộ.
"Cô mua say ở đây, không phải là vì Lục Nghiên Tịch chứ?"
Mặc dù bây giờ Ngụy Như Mai không đi làm nhưng đối với những chuyện chốn công sở như thế này thì sao cô ta lại không biết được.
Tranh đấu chốn công sở như thế này là khốc liệt nhất.
Đúng như dự đoán, vừa nhắc đến tên của Lục Nghiên Tịch thì biểu cảm của Mễ Lộ cũng đã thay đổi.
"Đừng nhắc đến cô ta với tôi."
Bây giờ chỉ cần nghe đến tên Lục Nghiên Tịch thôi là cô ta đã cảm thấy khó chịu khắp người rồi chứ đừng nói chuyện khác.
Nhìn thấy vẻ không có tiền đồ như vậy của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai không nhịn được cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
"Cô không muốn báo thù à?"
"Đừng quên trước đây cô đã nói gì với tôi."
Phải biết rằng, trước đây cô ta và Mễ Lộ có thể chung đường chính là bởi vì cả hai có chung một kẻ thù.
Đó chính là Lục Nghiên Tịch.
Nhưng bây giờ Mễ Lộ đã thành như thế này thì còn đâu ý chí chiến đấu lúc trước nữa.
Mễ Lộ bặm môi dưới, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Cô cho rằng tôi muốn như thế này sao?"
Nếu không phải là bị Lục Nghiên Tịch dồn ép đến chết thì sao cô ta lại trở thành thế này được.
Chuyện lúc trước, Lục Nghiên Tịch đã cảnh báo cô ta rồi.
Nếu như vẫn còn tiếp tục làm những chuyện mờ ám, đến lúc bị Lục Nghiên Tịch phát hiện thì người phụ nữ đó nhất định sẽ nói cho Tư Bác Văn biết.
Mễ Lộ không muốn cuối cùng lại làm cho mình mất việc.
Nhìn thấy bộ dạng này của Mễ Lộ, trong mắt Ngụy Như Mai tràn đầy khinh thường.
"Thật là yếu đuối."
Trước đây sao cô ta có thể tìm một người như Mễ Lộ để hợp tác vậy.
Chỉ là chuyện đã đến nước này thì cũng không còn biện pháp nào khác.
Chỉ có thể tiếp tục hợp tác với Mễ Lộ.
"Mễ Lộ, hiện tại không phải lúc nói những lời chán chường, cô nhất định phải xốc tinh thần lên."
Ngụy Như Mai nhìn Mễ Lộ, mở miệng.
Mễ Lộ có chút do dự, sao cô ta lại không muốn vực dậy tinh thần đi đối phó với Lục Nghiên Tịch đây, nhưng sao có thể đơn giản như vậy được.
"Cô Ngụy..."
"Việc hợp tác giữa chúng ta, tôi đã nghĩ rồi, không cần tiếp tục nữa đâu."
Bây giờ cô ta đã không có hứng thú đối phó với Lục Nghiên Tịch nữa rồi.
Giữ lại công việc mới là điều quan trọng nhất.
Nghe thấy Mễ Lộ nói vậy, khuôn mặt của Ngụy Như Mai chợt sầm xuống.
"Cái gì?"
Cô ta cười lạnh một tiếng: "Mễ Lộ, cô thật sự cho rằng Ngụy Như Mai tôi là người dễ thương lượng như vậy sao?"
"Ban đầu nói hợp tác là hợp tác, hiện giờ nói không hợp tác là không hợp tác nữa sao?"
"Tôi nói cho cô biết, chuyện này không dễ dàng như vậy đâu."
Nghĩ đến những gì Mễ Lộ vừa nói, lúc này trong lòng Ngụy Như Mai tràn đầy tức giận.
Nghe Ngụy Như Mai nói vậy, Mễ Lộ cũng có chút chán nản.
"Cô Ngụy, lúc đầu cô cũng không nói như vậy."
Nếu như cô ta nhớ không lầm, rõ ràng Ngụy Như Mai đã nói những chuyện này đều là tùy theo cô ta, là tự nguyện.
Thế nhưng bây giờ lại trở thành một yêu cầu có tính ép buộc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Mễ Lộ cũng có chút khó coi.
"Cô Ngụy, cô như vậy là nói không giữ lời."
"Nói không giữ lời à?"
Nghe được câu này của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai không nhịn được nhếch môi.
Trong mắt cô ta tràn đầy lạnh lùng: "Tôi nói không giữ lời đấy làm sao nào!"
"Mễ Lộ, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên thành thật nghe lời tôi. Nếu không đợi đến lúc tôi làm chuyện gì thì đó cũng không phải là điều tôi có thể khống chế được đâu."
Ngay khi Ngụy Như Mai vừa nói ra những lời này, sắc mặt Mễ Lộ chợt thay đổi trong nháy mắt.
Cô ta lạnh lùng: "Cái gì?"
"Ý cô là gì?"
Câu nói này của Ngụy Như Mai rõ ràng là một lời đe dọa.
Theo tính cách của Mễ Lộ, sao cô ta có thể bằng lòng được.
Cô ta vốn không phải là người có thể bấm bụng chịu đựng.
Cô ta cười lạnh một tiếng rồi quay người lại: "Được, vậy tôi lại muốn xem cô định làm gì tôi đây."
Mễ Lộ không tin Ngụy Như Mai thực sự đáng gờm như vậy.
Hai người họ đang trong quan hệ hợp tác, cùng lắm thì cả hai cùng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mễ Lộ càng thêm lạnh lùng.
Mễ Lộ quay người lại, còn chưa kịp bước được vài bước thì giọng nói của Ngụy Như Mai lại vang lên.
"Mễ Lộ, nếu như cô không tin thì có thể thử xem."
Ngụy Như Mai vừa nói vừa nhếch mép một cái, trong mắt tràn đầy hung ác nham hiểm.
"Nếu như tôi nhớ không lầm thì trong nhà cô còn có một đứa em trai bị bệnh nặng đúng không?"
Ngay khi Ngụy Như Mai vừa nói ra câu này, sắc mặt Mễ Lộ sầm xuống.
Đôi chân của cô ta giống như bị đổ chì vậy, không nhấc bước chân được.
Cô ta quay đầu lại: "Cô..."
"Ngụy Như Mai, cô muốn làm gì?"
Quả thực Mễ Lộ có một người em trai, vì sức khỏe không tốt từ nhỏ cho nên vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Mỗi tháng đều cần rất nhiều tiền để chống đỡ.
Nếu không thì không thể sống đến bây giờ.
Vậy nên áp lực của Mễ Lộ lớn như vậy có một phần nguyên nhân là đến từ người thân.
"Nếu cô muốn xằng bậy thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô đâu."
Mễ Lộ vừa nói vừa đưa tay ra, chuẩn vị nhào thẳng vào người Ngụy Như Mai.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Mễ Lộ, Ngụy Như Mai không nhịn được nở nụ cười.
"Mễ Lộ, chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta đã là châu chấu cùng trên một chiếc thuyền."
"Nếu như cô ngoan ngoãn hợp tác với tôi thì tôi nhất định sẽ không làm gì hết."
"Nhưng mà nếu như cô lại nói hủy bỏ hợp tác gì đó với tôi thì đến lúc đó cũng đừng có trách tôi đấy."