Lý Tang Du không khách sáo mà cầm tiền, chỉ vào cậu Trần, cười ranh mãnh: “Bấy nhiêu đây đủ để cởi hết từng món đồ trên người anh đó, cởi đi!”
“Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi!” Những người khác xem trò vui thấy Lục Huyền Lâm ra mặt giúp Lý Tang Du, tất cả đều bắt đầu theo phe Lý Tang Du.
Sắc mặt cậu Trần thay đổi từng hồi, nhìn Lục Huyền Lâm: “Tổng giám đốc Lục, sao anh phải giúp cái con đ…” Còn chưa nói xong từ đó, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên, ngay khi bàn tay năm ngón của Lý Tang Du hạ xuống, trên mặt cậu Trần cũng xuất hiện năm dấu tay.
“Bởi vì, cô ấy là người phụ nữ của tôi!” Lục Huyền Lâm nói một câu khiến tất cả mọi người choáng váng, bao gồm Lý Tang Du.
Kết hôn với anh hai năm, anh chưa từng thừa nhận thân phận của cô ở trước mặt người ngoài.
Hôm nay kêu cô tới đây, sau khi nghe những lời nói nhục nhã của cậu Trần, cô còn tưởng đây là anh cố ý sắp xếp để cô mất mặt.
Không ngờ anh lại đứng trước mặt nhiều người như vậy mà nói lời này.
“Cậu Lục, những lời đồn đó đều là thật ư?” Quách Sướng bị từng chuyện từng chuyện bất ngờ làm kinh sợ.
Từ lúc cậu Trần nói, Lý Tang Du đã biết những lời đồn trong công ty đã truyền ra ngoài, đến Thái Vũ Hàng còn biết, những người trong giới thương nhân này biết cũng không có gì là lạ.
“Lời đồn gì cơ? Người thứ ba? Tình nhân?” Lục Huyền Lâm lắc đầu, đưa tay ôm Lý Tang Du vào lòng: “Đều không đúng, đáp án chính xác là Lý Tang Du là vợ chính thức của Lục Huyền Lâm tôi.”
Hôm nay, Lục Huyền Lâm chính miệng xác nhận thân phận của Lý Tang Du.
Muốn chặn miệng lưỡi của người khác, phải là nhân vật quan trọng như anh đứng ra xác nhận thì mới được.
Lại một quả bom hạng nặng.
Một lần nữa khiến cho tất cả mọi người bối rối.
Lý Tang Du không khỏi nhìn Lục Huyền Lâm.
Hôm nay anh đổi tính?
Không phải là bị sốt rồi chứ?
Thế mà lại nói ra lời này, chắc chắn là uống say rồi.
Người hối hận nhất ở đây chắc chắn là cậu Trần, anh ta không ngờ cô lại là mợ chủ của tập đoàn Lục Thị. Hôm nay vừa mới ký mấy vụ làm ăn lớn, không ngờ xảy ra sai lầm lớn như vậy, hiện giờ anh ta có một cảm giác muốn đập chết bản thân mình.
Quách Sướng cũng hôi hận, hối hận mình biết Lý Tang Du quá trễ, để cho người khác nhanh chân đến trước. Nếu như cô chỉ là tình nhân của người ta, anh ta còn có cơ hội. Nhưng cô lại là vợ chính thức, lại còn là mợ cả của gia tộc đứng đầu nền thương nghiệp thành phố A, ngay cả một chút cơ hội cũng không còn nữa.
Lục Huyền Lâm đảo mắt nhìn về phía cậu Trần: “Hôm nay anh ăn nói khiếm nhã với vợ tôi, những hợp đồng giữa tôi và anh ngày hôm nay đã không còn hiệu lực.”
“Cái gì?” Cậu Trần há hốc, cả khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch: “Tổng giám đốc Lục, oan ức quá. Nếu tôi biết đây là vợ anh, đánh chết tôi, tôi cũng không dám nói những lời nhảm nhí như vậy, xin anh cho tôi một cơ hội đi mà.”
Lục Huyền Lâm không để ý đến cậu Trần, mà cúi đầu nhìn Lý Tang Du: “Việc này do cô quyết định.”
Lý Tang Du bất ngờ, sao lại đá quả bóng này về cho cô.
“Mợ chủ, mợ cả, van xin cô mà, người không biết không có tội, cầu xin cô.” Giọng điệu cậu Trần đầy van xin, cả người suýt quỳ xuống.
Lý Tang Du vốn là một người mạnh miệng mềm lòng, bao nhiêu người hiểu lầm cô, cô cũng không để ý. Bây giờ thấy một người đáng thương như vậy, mềm lòng khẽ gật đầu: “Lần này bỏ qua cho anh, có điều…”
Nghe hợp đồng vẫn còn hiệu lực, cậu Trần như người chết sống lại: “Mợ chủ, cô cứ việc nói, lên núi đao xuống biển lửa, chuyện gì tôi cũng đồng ý.”
Tròng mắt Lý Tang Du khẽ đảo: “Tôi có hai yêu cầu: Một, thân phận của tôi không được lộ ra ngoài. Hai, anh cởi hết, đi ra ngoài chạy một vòng.”
“A!” Cậu Trần ngơ ngác nhìn Lý Tang Du, yêu cầu đầu tiên hoàn toàn không có vấn đề, nhưng mà cái thứ hai…
“Cởi hay không?”
“Cởi!” Cậu Trần không chút do dự, gật đầu đồng ý.
“Tôi từ bi cho anh giữ lại một món đó.”
“Cảm ơn, cảm ơn mợ chủ.” Cậu Trần hiện giờ thật sự biết ơn, chỉ thiếu dập đầu xin lỗi.
Trò vui hôm nay cũng kết thúc tại đây.
“Về nghỉ ngơi đi, tôi còn một hợp đồng cần bàn, tối nay mới về được.” Quay về công ty với Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm nói khi xe đậu trước cửa công ty.
“Tất cả mọi người đều phải tăng ca, tôi quay về như vậy cũng không ổn lắm.” Lý Tang Du không muốn mang tiếng trốn việc.
Lúc ở câu lạc bộ yêu cầu mọi người không tiết lộ thân phận của cô, chính là vì không muốn tạo thành khủng hoảng trong công ty. Cô chỉ muốn làm một nhân viên nhỏ, mỗi ngày nhận lương cố định, trải qua cuộc sống bình yên.
Nếu đã không còn hi vọng trong chuyện tình cảm, vậy thì sẽ sống một cuộc sống bình yên qua ngày, đó là ý định của cô nửa đời sau.
“Người của bộ phận tài liệu đã tan ca từ lâu rồi.”
Lý Tang Du cũng không muốn hỏi anh từ đâu mà biết, cả công ty này đều là của anh, sao lại không biết tình hình của một bộ phận tài liệu nho nhỏ?
Nhưng cô cũng có thể đoán được suy nghĩ của Trương Ngọc. Tất cả những gì Trương Ngọc làm chẳng qua chỉ là muốn làm khó cô. Bây giờ cô không có ở đó, tất cả mọi người cũng không cần phải tăng ca làm gì.
Lý Tang Du đồng ý về nhà.
“Hôm nay tại sao lại công bố thân phận tôi là vợ của anh?” Vấn đề này cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu nổi.
“Tự suy nghĩ đi!” Lục Huyền Lâm ném lại những lời này, xuống xe.
Tự suy nghĩ?
Nếu cô có thể tự suy nghĩ thì cần gì phải hỏi?
Được rồi, không muốn nói chứ gì.
A Minh tự giác khởi động xe, chậm rãi rời đi trước cửa công ty.
Bước vào cửa công ty, Lục Huyền Lâm quay đầu nhìn thoáng qua đuôi xe đang chạy đi. Vì sao lại công khai thân phận cô là vợ anh? Còn gì ngoài việc muốn triệt để đuổi hết mấy con ruồi không đầu kia.
Có điều, trước mặt mọi người nói rằng cô là vợ anh, lúc mọi người lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen tị hận, anh đã có một cảm giác chưa từng có, rất vi diệu, cũng cảm thấy rất thoả mãn.
…
Khi xe còn một đoạn nữa đến biệt thự nhà họ Lục, Lý Tang Du yêu cầu A Minh dừng xe.
Dùng lý do muốn đi dạo một mình, đuổi A Minh đi.
Cô thật sự muốn đi dạo một mình một chút. Mỗi ngày liên tục xảy ra chuyện, khiến cho cô sức cùng lực kiệt. Bây giờ hiếm có được một lúc thư giãn, cô không muốn ở nhà, muốn một mình tự do nghênh ngang mà đi, suy nghĩ vu vơ.
Biệt thự nhà họ Lục ở gần biển, xung quanh ngoại trừ nhà họ Lục, hầu như không có một bóng người, cũng giúp cho khung cảnh trong không gian phạm vi trăm dặm gần đây lưu giữ được vẻ đẹp.
Đi bộ đến bờ biển, ngồi xuống một tảng đá ngầm, nhìn biển rộng bao la, tâm trạng Lý Tang Du cũng bình tĩnh trở lại.
Gió mát mang theo hương biển thổi cho mái tóc cô bay lất phất qua mặt, cô rất thích cảm giác này
Bờ biển này không giống với bờ biển mà lần trước cô “tự tử”, ở đây không có bãi cát, chỉ có đá ngầm, lại thuộc về tư nhân, nên không nhìn thấy bóng dáng của những người khác.
Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua phía dưới, cô chợt phát hiện có một cái bóng xám ở chỗ đá ngầm khác.
Đó là một người!
Cô có thể khẳng định 100%.
Chẳng lẽ có người theo dõi?
Lý Tang Du lập tức đề cao cảnh giác, lặng lẽ đi về phía cái bóng kia.
Đúng là một người, một người đàn ông mặc đồ màu xám.
Người đàn ông này đứng trên đá ngầm, nhìn về phía biển rộng.
Nhìn bóng lưng hơi quen mắt, sau khi Lý Tang Du chậm rãi đến gần, mới phát hiện ra người này vậy mà lại là Thái Vũ Hàng.