Hơn nữa, bắt đầu từ lúc nhìn thấy Tư Bác Văn cô đã cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ rồi, Tư Bác Văn không được bình thường.
Chính Uông Minh Nhã cũng khá khiếp sợ: “Tôi còn tưởng anh ấy không đến chứ.” Cô ta nói xong chần chờ không nói tiếp, nhưng nghẹn trong lòng quá cũng khó chịu: “Tổng giám đốc Tư có quan hệ gì với Ngụy Như Mai vậy? Nghe nói hôm qua ở sân bay cô ta luôn gọi tên tổng giám đốc Tư, đã lên cả truyền thông luôn rồi. Nhưng chỉ vài phút sau đã bị đè xuống, bây giờ đã không còn dấu vết gì nữa.”
Lời cô ta làm Lục Nghiên Tịch từ bỏ ý định lên xem tin tức.
Mà quan trọng là Tư Bác Văn lại không hề ở lại. Hơn nữa sau khi đến đây, sự thay đổi của anh làm trong lòng Lục Nghiên Tịch chợt sinh ra một suy nghĩ.
Cô lắc đầu: “Cô gọi điện thoại đến là để hỏi chuyện này à?”
“Không phải, không phải.” Uông Minh Nhã lắc đầu, lập tức đổi chủ đề: “Tối hôm qua Ngụy Như Mai tăng ca ở Tư Thị, buổi sáng lại tới làm ở Lục Thị, chạy qua chạy lại giữa hai nhà như vậy chẳng lẽ không việc gì sao?” Cô ta hỏi quan hệ của Tư Bác Văn và Ngụy Như Mai chính là đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với Tư Bác Văn hay không.
Bây giờ hai nhà Lục Tư cũng xem như công ty của một nhà rồi.
“Không sao, cô chú ý một chút, canh chừng cô ta cẩn thận là được.” Cho dù nói việc này với Tư Bác Văn thì kết quả cũng vậy thôi. Chỉ là, Ngụy Như Mai lại không cùng theo đến đây, điều này cũng khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy khó hiểu.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi.” Tư Bác Văn bưng đồ ăn ra nhắc nhở, ánh mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính.
Lúc Uông Minh Nhã nghe thấy giọng Tư Bác Văn, lập tức cúp điện thoại ngay.
Trốn cứ phải gọi là nhanh.
Tư Bác Văn chỉ kịp nhìn thấy một hình ảnh chớp nhoáng, vẻ mặt không nhìn ra đang vui hay buồn.
Lục Nghiên Tịch ừ một tiếng, đi xuống bếp giúp bưng đồ ăn lên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tư Bác Văn xuống bếp. Anh nấu hai món ăn gia đình đơn giản, nấu cháo, còn chiên cả trứng, chỉ không nướng bánh mì. Nghĩ Egan muốn ăn bánh mì nên cô định cầm đi nướng.
Nhưng Lục Nghiên Tịch còn chưa kịp đi thì đã bị Tư Bác Văn mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế: “Ăn cơm.”
“Vẫn chưa gọi Egan...” Lục Nghiên Tịch miễn cưỡng nuốt xuống nửa câu sau dưới ánh mắt uy hiếp Tư Bác Văn, nhanh tay bưng chén cháo trắng trước mặt lên ăn.
Cô thật sự hoang mang, hoàn toàn không hiểu vì sao đột nhiên Tư Bác Văn làm thế để làm gì. May mà đúng lúc Egan xuống lầu, Lục Nghiên Tịch đứng lên: “Egan, ăn sáng đi.”
Egan nhìn thoáng qua, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hai người ăn trước đi.” Anh ta nói xong liền lấy bánh mì vào bếp, nướng một phần bánh mì cho hai người.
Trong lúc nướng, ánh mắt không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài. Lục Nghiên Tịch cứ như đứa trẻ, cúi đầu húp cháo ăn trứng gà, còn Tư Bác Văn thì nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn cô.
Cùng là đàn ông nên anh ta biết rõ vẻ mặt này thể hiện điều gì. Trong lúc đang ngây người bỗng nhiên ngửi được một mùi nồng nặc, làm anh ta buộc phải tỉnh táo lại, nhìn máy nướng bánh mì trước mặt, bị cháy mất rồi!
Anh ta vội vàng lấy ra, sắc mặt đen như bề mặt bánh mì, đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Tư Bác Văn bỗng nhiên phì cười, thấy Lục Nghiên Tịch khó hiểu nhìn mình thì lập tức xụ mặt xuống, múc thêm cháo cho cô.
“Tôi no rồi.” Lục Nghiên Tịch hít sâu một hơi, nén giận nói.
Nhìn Tư Bác Văn không bình thường thế này, không hiểu sao cô lại thấy rất bực bội, còn cảm thấy anh đang cố tình. Hơn nữa, từ phản ứng của Egan, càng làm cho Lục Nghiên Tịch chán ghét sự có mặt của Tư Bác Văn.
“À.” Tư Bác Văn giả vờ như không phát hiện, cứ thế cầm non nửa chén cháo qua, tự mình húp một cách tao nhã.
Đó là chén của… Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không chờ cô nói gì đã buông chén không xuống, dọn đồ ăn vào phòng bếp.
Tư Bác Văn nhìn sáu lát bánh mì, có chút không nhịn được cười: “Đừng lãng phí đồ ăn.” Anh nói xong, cười tủm tỉm dọn đồ rồi bắt đầu rửa chén.
Tư Bác Văn ‘chịu khó’ như vậy, khiến Lục Nghiên Tịch thật sự không nhịn được mà dụi mắt nhiều lần. Giả! Đây không phải Tư Bác Văn. Thay đổi đến mức này có phải hơi đáng sợ rồi không?
Egan bị kẹp giữa hai người, sắc mặt vô cùng khó coi, cầm khay đi ra, nhìn về phía Lục Nghiên Tịch. Vốn dĩ có nướng phần của cô nhưng lúc nãy cô nói đã no rồi nên không cần hỏi lại nữa.
Mà Lục Nghiên Tịch nhìn thấy bánh mì nhiều gấp đôi bình thường lại không nhịn được hỏi: “Egan, anh chắc chắn muốn ăn nhiều như vậy chứ?”
Egan khựng lại, bên tai vang lên câu nói của Tư Bác Văn: Đừng lãng phí thức ăn.
Anh ta gật đầu thật mạnh, bắt đầu ăn.
Bốn lát đầu còn đỡ, hai lát cuối cùng bị anh ta nướng cháy, mà bản thân cũng đã ăn no rồi, anh ta hơi khó xử nhìn hai lát bánh mì kia.
Đột nhiên tiếng ‘cạch’ khẽ khàng vang lên, trước mặt đặt một chiếc ly rót hai phần ba sữa bò. Egan không hiểu nguyên do ngẩng đầu lên nhìn Tư Bác Văn.
Anh mỉm cười thân thiện: “Coi chừng bị nghẹn.” Tư Bác Văn nói xong, anh đi vòng sang đối diện, kéo Lục Nghiên Tịch đến phòng khách ngồi.
Để lại Egan căm hận nhìn ly sữa bò kia, bắt đầu có cảm giác buồn nôn. Cũng chính vì ăn không hết bánh mì nên anh ta mới không uống cùng sữa bò, vậy mà giờ người đàn ông kia lại rót cho anh ta!
Thật là, Egan thầm mắng Tư Bác Văn không biết bao nhiêu lần, vất vả lắm mới ăn xong, rửa chén xong anh ta thay áo khoác.
Lục Nghiên Tịch chú ý tới hành động đó của Egan, đứng lên hỏi: “Anh định ra ngoài à?” Cô thấy sắc mặt Egan hơi khó coi, hình như rất khó chịu nên thấy hơi lo lắng.
Egan gật đầu: “Đến bệnh viện một chuyến lấy ít thuốc.” Anh ta nở nụ cười gượng gạo rồi xoay người ra khỏi biệt thự.
Lúc lái xe đến bệnh viện, anh ta đi thẳng đến chỗ một người bạn bác sĩ, nhờ người kia giúp mình nôn ra.
Từ trước tới nay, anh ta ăn uống rất điều độ, đột nhiên ăn như vậy dạ dày căn bản không chịu nổi. Khó chịu suốt một đường, cũng khiến anh ta càng chán ghét Tư Bác Văn hơn.
Sau khi Egan đi, bầu không khí giữa hai người trong biệt thự càng căng thẳng, tùy tiện nói một câu cũng có thể châm ngòi chiến tranh.
“Anh đừng nhắm vào Egan nữa.” Lục Nghiên Tịch không mù cũng không điếc, chẳng qua chừa mặt mũi cho Tư Bác Văn nên mới không vạch trần mà thôi.
Nhưng những lời này đến tai Tư Bác Văn lại là che chở cho người đàn ông ngoại quốc kia, anh lập tức cười mỉa mai: “Sao hả? Đổi khẩu vị rồi à?” Anh nói xong liền ôm lấy Lục Nghiên Tịch, ép cô ngồi lên đùi mình, tay bắt đầu không an phận.
Lục Nghiên Tịch giãy dụa gạt tay Tư Bác Văn ra: “Tư Bác Văn anh dừng tay lại ngay, mau dừng tay!” Cô giãy dụa gào thét.
Cô kháng cự làm Tư Bác Văn dừng lại, ánh mắt nhìn Lục Nghiên Tịch càng thêm u ám, yên lặng giúp cô sửa sang lại quần áo: “Tôi sẽ không ép cô.”
Lời như vậy lại xuất phát từ miệng Tư Bác Văn? Lục Nghiên Tịch nghi ngờ liếc nhìn anh, sau đó đứng dậy cách xa hơn ba bước.
“Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay dơ bẩn của anh.”