Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ anh muốn mặc thứ này?” Lý Tang Du kinh ngạc nhìn trang phục thú bông đáng yêu nặng nề, khó tin nhìn về phía Thái Vũ Hàng.

Thứ này không hề hợp với hình tượng của anh ta, ai có thể nghĩ tới một ngôi sao lớn như vậy lại biến thành thú bông chứ? Mà còn là loại ngốc nghếch đáng yêu.

“Thế nào, cô chưa thấy ngôi sao lớn mặc trang phục thú bông sao?”

Thái Vũ Hàng nói.

Lý Tang Du càng kinh ngạc: “Anh nói ngôi sao lớn các anh đều chơi như vậy?”

Chẳng lẽ cô lạc hậu, không biết trong giới giải trí còn có trò chơi này?

Thái Vũ Hàng sờ mũi có vẻ hơi lúng túng, nhưng vẫn cố giải thích.

“Đúng vậy, trên đường có nhiều thú bông như vậy, khó tránh khỏi là người nổi tiếng nào đó đang trải nghiệm cuộc sống.”

“Tôi tin anh mới lạ đó, anh Thái Vũ Hàng, chẳng lẽ anh có sở thích hóa trang chứ?” Lý Tang Du ngẩng đầu hỏi anh ta.

Cô đưa tay chọc vào đầu gấu đen trên mặt đất, cảm giác mềm mại làm cho cô yêu thích không nỡ rời tay, không nhịn được sờ thêm.

Thái Vũ Hàng đánh nhẹ vào tay nhỏ của cô, sau đó anh ta cầm đầu gấu đen lên đội lên đầu mình.

Anh ta đắc ý nói: “Cô xem tôi mặc bộ đồ này vào, không tin còn có người có thể nhận ra tôi.”

Lý Tang Du nghe anh ta nói thì bật cười, không khỏi cười ra tiếng, một lúc sau mới ngừng được.

Cô nhíu mày nhìn về phía Thái Vũ Hàng, trong mắt có ý cười, giống như một đóa hoa hồng đỏ chói mắt.

“Nếu như phóng viên nhìn thấy anh như vậy thì chắc chắn anh sẽ lên trang đầu đó.”

Trong lòng Thái Vũ Hàng đã tính toán, cong môi cười: “Vậy bọn họ phải phát hiện ra mới được.”

Anh ta khom lưng mặc trang phục thú bông lên, Lý Tang Du giúp anh ta đội đầu gấu đen lên, Thái Vũ Hàng cao hơn một mét tám, dáng người cao gầy mang theo trang phục gấu đen đứng lên.

Cả người được che phủ hoàn toàn, miễn cưỡng lộ ra bắp chân thon gọn

“Tôi đã đánh giá thấp con gấu đen này, có hơi nặng.” Giọng Thái Vũ Hàng truyền qua trang phục thú bông, giọng nói vốn gợi cảm nam tinh bỗng nhiên trở nên rầu rĩ, không hiểu ra sao có chút đáng yêu.

Trên thực tế đây là lần thứ nhất anh ta mặc vào gương khoa chân múa tay, động tác vốn lưu loát cũng trở nên chậm chạp, hai cánh tay tác đáng yêu của anh ta thì bật cười.

“Thật là đáng yêu, anh như vậy.....”

Sắc mặt Thái Vũ Hàng trong trang phục thú bông tối sầm lại, người phụ nữ này thật là, sao có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả một người đàn ông chứ.

Anh ta đẩy Lý Tang Du vào đống trang phục thú bông, bởi vì trang phục thú bông rất mềm mại, cho nên không hề đau.

“Đáng yêu cái gì, chẳng lẽ tôi trong đống trang phục thú bông, ý cười trên mặt không giảm, cho dù co bị đẩy ngã vẫn cảm thấy Thái Vũ Hàng rất đáng yêu.

Giống như một con gấu đen nổi giận.

“Đẹp trai, giá trị nhan sắc của anh là đỉnh cao!”

Sắc mặt Thái Vũ Hàng càng thêm đen, khuôn mặt bị che hết mà còn đỉnh cao?

Người phụ nữ này thích con gấu đen này thì có!

Thái Vũ Hàng đưa móng gấu ra kéo cô lên: thúc.”

Anh ta đã đồng ý đưa cô đi bỏ trốn, nếu cô không thả lỏng thì uổng công anh ta mặc trang phục thú bông này rồi.

Lý Tang Du ôm chặt lấy cánh tay của anh ta, cả người dán lên người anh ta, không còn ngại ngùng và kiêng dè như trước.

Thái Vũ Hàng lộ ra nụ cười khổ, đoán chừng cô thật sự coi anh ta là con gấu rồi.

“Vậy chúng ta đi thôi!” Lý Tang Du hào hứng nói, tràn đầy mong chờ với cuộc diễu hàng lần này.

Sau đó cô đẩy Thái Vũ Hàng cùng rời khỏi cửa hàng.

...

Trong bệnh viện.

Cuối cùng Lý Uyển Khanh nằm trên giường bệnh cũng ổn định hô hấp lại, Lục Huyền Lâm mượn ánh đèn yếu ớt đầu giường nhìn cô ta.

Hai năm giống như đã trôi qua mấy đời.

Trước khi Lý Uyển Khanh ngủ vẫn kéo tay của anh, mặc dù cô ta mất đi ký ức hai năm nhưng vẫn quen thuộc giống như hai năm trước.

Lục Huyền Lâm nắm bàn tay mềm mại không xương của cô ta, nhìn cô ta chìm vào giấc ngủ, anh bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Lý Tang Du.

Anh không nhịn được nhớ tới người phụ nữ này, lúc anh nghe cô nói muốn ly hôn thì trong lòng lại đau nhói.

Ba Lý đi vào nhìn thấy Lục Huyền Lâm ngồi bên cạnh giường bệnh thì không khỏi nhíu mày.

Ông đến gần thấp giọng nói: “Khanh đã ngủ rồi, cậu trở về đi.”

Lục Huyền Lâm nhìn thấy ba vợ, định nói muốn ở lại, ba Lý lại mở miệng trước: “Cho dù cậu là anh rể thì hôm nay cậu đã làm nhiều việc rồi, cậu nên đến chỗ Tang Du đi.”

Ba Lý nhìn Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh nắm tay tay thì càng nhíu mày chặt hơn.

Ông nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của Tang Du trở về phòng bệnh, ngày càng khó chịu với người con rể này, Tang Du nằm viện, nhưng anh làm chồng lại không chăm sóc cho vợ mà lại ở đây với em vợ.

Chuyện này truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói thế nào?

Ông không phải không biết những chuyện lúc trước, nhưng bọn họ đã kết hôn, ba Lý không thể để ba người làm bậy được.

Sắc mặt Lục Huyền Lâm thay đổi, lông mày nhíu lại suy tư, cuối cùng vẫn buông tay Lý Uyển Khanh ra: “Con đi đây.”

Anh không cần khiến ba Lý không thoải mái, huống chi bây giờ anh cũng lo lắng cho Lý Tang Du.

Người luôn miệng luôn nói ly hôn sẽ không sao đâu, Lục Huyền Lâm nghĩ thầm.

Đúng là châm chọc, hai người là vợ chồng được hai năm, bây giờ cô nói muốn ly hôn thì anh có chút do dự, Lý Tang Du lại sảng khoái giống như đang mua sắm.

Có lẽ Lục Huyền Lâm vừa mới buông tay, Lý Uyển Khanh lập tức nhíu mày, có vẻ không ngủ yên ổn.

Lục Huyền Lâm có chút đau lòng: “Hay là chờ thêm một lát nữa, cô ấy ngủ say rồi thì con sẽ đi.”

“Không cần, tôi chăm sóc cho con bé là được.”

Ba Lý rất nghiêm túc, thái độ với chuyện này cũng rất kiên trì.

Hôm nay ông để Lục Huyền Lâm ở đây lâu như vậy thì cảm thấy Lý Tang Du chịu thiệt thòi, cũng không muốn Lục Huyền Lâm ở đây.

Lục Huyền Lâm thấy ba Lý kiên trì, mặc dù không muốn nhưng vẫn không tiện nói thêm.

Anh đứng dậy rời đi, lúc anh đến cửa thì lưu luyến nhìn Lý Uyển Khanh, sự trống rỗng trong lòng trước đó đã được lấp đầy, nhưng dường như lại càng thêm trống rỗng.

Lục Huyền Lâm không suy nghĩ nhiều, đi đến cửa phòng bệnh Lý Tang Du, bên trong đã tắt đèn, dì chăm sóc cũng đã tan làm.

Anh đứng ở cửa, phòng tắt đèn thì có lẽ cô đã ngủ, nếu lúc này anh đi vào thì có quấy rầy đến cô không?

Lục Huyền Lâm nghĩ tới dáng vẻ lạnh nhạt của cô nói ly hôn thì xoay người muốn đi, nhưng trong lòng lại không cam lòng.

Anh do dự một lúc, suy nghĩ cô đã ngủ rồi, nhưng vẫn muốn vào nhìn cô.

Lục Huyền Lâm còn nhớ dáng vẻ của cô ở trong phòng bệnh của Lý Uyển Khanh, cô còn phát sốt vẫn không nhớ mặc thêm áo khoác.

Anh nghĩ vậy thì đẩy cửa đi vào, sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối thì nhìn thấy trên giường hỗn loạn.

Lý Tang Du lại không ở đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK