“Mộ.” Lý Tang Du thở dài trong lòng, đặt tay lên đầu Mộ: “Mẹ không muốn con hiểu chuyện như vậy, bây giờ con nên giống như Tịch, có chuyện gì thì cứ nói ra, mẹ sẽ giải quyết tốt.”
“Nhưng, Mộ là người đàn ông duy nhất trong nhà, nên Mộ phải hiểu chuyện, phải chăm sóc mẹ, phải hiểu cho mẹ, giúp mẹ chia sẻ gánh nặng.” Mộ vặn vẹo người, có chút ngượng ngùng lẩm bẩm: “Mộ không muốn mẹ quá mệt mỏi.”
“Mộ….” Lý Tang Du không biết phải nói gì nữa.
Mộ đang suy nghĩ cho cô.
Nhìn thấy hai người vì quan tâm nhau mà có chút ‘giằng co’, trong lòng Lục Huyền Lâm cảm thấy kỳ lạ, thậm chí có chút tự trách.
Mộ hiểu chuyện như vậy, còn không phải vì sự vắng mặt của anh sao?
Nếu như anh phát hiện ra sớm một chút thì tốt rồi, Mộ sẽ có một tuổi thơ đơn thuần, vui vẻ.
“Tang Du, em đừng nói nữa, lúc đó chú Lý không phải cũng muốn em không quá hiểu chuyện sao?” Lục Huyền Lâm nói giúp Mộ: “Em xem đi, không phải là di truyền từ em sao.”
“.…”
Bây giờ bắt đầu biết bao che cho con trai rồi?
Được Lục Huyền Lâm nhắc nhở, Lý Tang Du cũng nhớ lại.
Đã từng có lần, ba Lý cũng bất lực nói với cô như vậy, Tang Du, ba không muốn con hiểu chuyện như vậy, con có thể làm ồn, có thể gây chuyện, ba sẽ không nói gì.
Mộ thật sự được di truyền từ cô.
Trong mắt Lý Tang Du thoáng buồn, cô có chút nhớ ba mình.
Nếu như ba Lý còn sống, nhìn thấy hai đứa cháu ngoại của mình hiểu chuyện như vậy, không biết sẽ vui đến mức nào….
“Ơ…chú, chú làm gì vậy, chú bỏ cháu ra….”
Trong lúc Lý Tang Du đang suy nghĩ, Lục Huyền Lâm đã ‘hạ độc thủ’ với Mộ, bế Mộ ngồi lên đùi mình.
Mộ vô cùng kinh ngạc, sau đó bắt đầu vùng vẫy, giống như đang phải chịu đựng một điều gì đó rất đau khổ vậy.
“Haha, anh bị bế lên rồi!” Tịch nhìn thấy Mộ như vậy, cảm thấy rất vui vẻ: “Mẹ, mẹ nhìn đi, anh bị chú bế kìa.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Tang Du cũng bật cười, đứa con trai này của cô không thích được người khác bế, một lần Thái Vũ Hàng cưỡng chế ‘tập kích’ cậu bé, còn bị ghi thù, mấy lần sau anh ta đến Mộ đều không thèm quan tâm đến anh ta, cuối cùng vẫn là cô ra tay khuyên bảo Mộ.
“Con…con…” Mộ nhìn Lý Tang Du, có chút bất mãn bĩu môi, nhưng không nói gì.
Cậu bé là nam tử hán, muốn tự mình giải quyết, vì vậy tay chân càng vùng vẫy kịch liệt.
Đừng nói, lực của cậu nhóc này cũng khá lớn, Lục Huyền Lâm có chút không giữ được.
Anh không dám dùng quá nhiều lực, làm Mộ bị thương, Lý Tang Du không trách anh, anh cũng sẽ tự trách mình đến chết mất.
Trong lòng Lục Huyền Lâm có một ý tưởng: “Mộ, con như vậy sẽ rất dễ làm tổn thương mẹ và Tịch đó.”
Quả nhiên, Mộ không giãy nữa, yên tĩnh ngồi trên đùi Lục Huyền Lâm, nhưng cả người có chút cứng nhắc.
Quá hiểu chuyện cũng không tốt, Lý Tang Du thấy Mộ đã thỏa hiệp, bây giờ cậu bé đang tùy hứng ở trước mặt ba mình.
Lục Huyền Lâm cũng bị chọc cười khi nhìn dáng vẻ ngồi ngay ngắn của Mộ.
Mộ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ?
“Anh ngồi rồi, anh ghét nhất là được người khác bế! Chú, chú thật lợi hại!” Dáng vẻ ngoan ngoãn của Mộ khiến Tịch càng thêm khâm phục Lục Huyền Lâm.
Ngay cả ba Thái Vũ Hàng cũng không lợi hại như vậy, ông chú kỳ lạ này lại làm được!
Lời khen ngợi của Tịch khiến Lục Huyền Lâm càng thêm hài lòng.
“Chú, cháu không thích được bế.” Mộ vẫn không chết tâm: “Cháu đã lớn rồi, có thể ngồi rồi.”
Cậu bé vẫn luôn muốn trưởng thành thật nhanh, bây giờ sao có thể để người khác bế chứ, cậu bé có thể tự ngồi.
“Trưởng thành? Bao nhiêu tuổi? Vẫn còn rất nhỏ mà?”
Cho dù bao nhiêu tuổi cũng là bảo bối của bọn họ, hơn nữa bây giờ vẫn còn nhỏ như vậy.
Sao Lục Huyền Lâm nỡ buông tay chứ?
Không chỉ là bế, anh còn muốn làm những chuyện mà ba con vẫn thường làm với cậu bé.
Mộ không muốn được bế, vẫn vặn vẹo, cuối cùng cũng nhìn về phía Lý Tang Du cầu cứu, giọng nói có chút làm nũng: “Mẹ.”
Rất ít khi nhìn thấy Mộ như vậy, ngược lại Lý Tang Du cũng cảm thấy rất vui.
Nhưng lại không có thời gian quan tâm đến cậu bé, bởi vì Tịch đang ầm ĩ.
Tịch đôi mắt đỏ hoe, đưa tay ra với Lý Tang Du: “Mẹ, Tịch cũng muốn được bế.”
“Bế? Tịch không phải con vẫn đang ngồi trên giường sao?”
“Nhưng, Tịch muốn mẹ bế, trên giường cứng lắm….”
Cứng? Vậy sao chỗ con ngồi lại lún xuống?
“Đã năm tuổi rồi, không thể lúc nào cũng bắt người khác bế nữa!”
Cho dù Tịch rên rỉ như thế nào, Lý Tang Du cũng từ chối.
Bây giờ Tịch nên tự lập, không thể lần nào cũng dính lấy cô giống như kẹo cao su được.
Đến lúc trưởng thành thì phải làm sao? Sao lại không hiểu chuyện được bằng một nửa Mộ chứ?
Một số chuyện, thật sự khiến cô suy nghĩ rất nhiều mà không thể hiểu được.
Mấy người vui đùa, ồn ào, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, không ít người đi qua, đều dừng lại, muốn nhìn vào trong phòng bệnh.
Chỉ tiếc là A Minh canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh, không dám quá suồng sã.
Nhưng A Minh cũng rất muốn nhìn xem dáng vẻ một nhà bốn người của Tổng giám đốc ở cùng nhau, ánh mắt không ngừng liếc nhìn vào bên trong.
Hai đứa bé uống sữa xong, mệt mỏi lăn ra ngủ.
Lý Tang Du cho hai đứa nằm ngủ cùng nhau, sau đó cùng Lục Huyền Lâm đi ra ngoài.
“A Minh, cậu ở đây trông chừng, tôi và Tang Du đi gặp mấy người kia.”
“Vâng.”
Đã đến lúc xả giận rồi.
Trước đây, nhà họ Lý cũng là một gia tộc lớn ở thành phố A, Lý Tang Du chưa từng bị người khác làm cho nổi giận, người khác thấy cô cũng phải cung kính, lễ phép.
Bây giờ nhà họ Lý đã sa sút, cô không là cái thá gì nữa, con cái cũng bị bắt nạt.
Đúng là nực cười.
Cũng không biết là may mắn hay là điều gì khác, ba của con cô lại là Lục Huyền Lâm.
Cô không tin ở thành phố A còn có ai lợi hại hơn Lục Huyền Lâm.
Ở trong phòng bệnh của Lý Tiểu Đồng đã ồn ào đến mức không thể chấm dứt.
Lý Tang Du ở bên ngoài chỉ nghe thấy âm thanh, nhưng lại không nhìn thấy người, là khuôn mặt không hiểu gì cả.
Cô không phát hiện ra, cô của Lý Tiểu Đồng này còn có thể mắng chửi không khí.
Đẩy cửa ra mới biết, trong phòng bệnh còn có hai ba vệ sĩ cao to, trông chừng ở cửa không cho phép bọn họ đi ra ngoài.
Vừa nhìn là biết tác phẩm của Lục Huyền Lâm, chả trách không có y tá đến.
“Cuối cùng mấy người cũng đến rồi!” Cô của Lý Tiểu Đồng nhìn thấy Lý Tang Du, thở hổn hển bổ nhào đến, nhưng nửa đường lại bị mấy vệ sĩ chặn lại.
Cô của Lý Tiểu Đồng tức đến mức nửa ngày cũng không nói được gì, chắc là mắng chửi mệt rồi.
Lý Tiểu Đồng vốn đang đắc ý, bây giờ co rúm ở trong lòng mẹ, sợ hãi nhìn bọn họ.
Mẹ Lý Tiểu Đồng cũng tức giận, ôm Lý Tiểu Đồng chỉ trích: “Rõ ràng là các người làm hại Đồng Đồng nhà chúng tôi trước, bây giờ lại ức hiếp mẹ góa con côi chúng tôi, không cho chúng tôi ăn gì, cũng không cho uống nước, có phải là thấy ba đứa bé không ở đây? Sao các người lại nhẫn tâm như vậy?”
“Nhẫn tâm? Mẹ góa con côi? Cô đang nói đùa sao! Lúc đầu ai mới là người ức hiếp ai?” Câu nói này khiến Lý Tang Du khó chịu.
Bọn họ mẹ góa con côi, lẽ nào cô không phải?
“Người ngay cả trẻ con cũng ra tay được, có cái gì mà không nhẫn tâm?” Nghĩ đến tổn tương mà Mộ và Tịch phải chịu, Lý Tang Du lại tức giận.
Lục Huyền Lâm nhốt mấy người này ở đây, cô không hề cảm thấy quá đáng.
“Hơn nữa, sao tôi lại nghe nói, là con của các người muốn đẩy ngã con gái của tôi?” Lục Huyền Lâm bổ sung thêm, nhìn Lý Tiểu Đồng với ánh mắt ghét bỏ.
Ánh mắt lạnh lùng kia khiến Lý Tiểu Đồng sợ đến run rẩy.
“Anh đừng có mà nói linh tinh! Đồng Đồng nhà tôi tự ngã sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy sao? Ngược lại, Tịch gì đó lại không hề bị gì?”
“Không hề bị gì? Cô chắc chắn con gái của tôi không bị sao cả?”