Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghiên Tịch cười miễn cưỡng: “Tôi có đi đâu đâu… Bác Văn, rốt cuộc anh bị sao vậy?” Cô nói xong, lại muốn tiến lên kéo tay Tư Bác Văn.

Lần này, Tư Bác Văn nắm lấy cổ tay cô, hơi thở khiến người ta ngột ngạt lạnh lẽo gấp đôi lần trước.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói như đang kiềm chế điều gì đó.

"Nói thật đi, nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã đi đâu?"

Lục Nghiên Tịch bị nắm chặt quá nên cảm thấy hơi đau, cô không nhịn được mà giãy giụa, cau mày nói: "Bác Văn, anh làm đau tôi rồi, tôi thật sự không đi đâu cả, không phải là anh đã biết chuyện tôi đến bệnh viện rồi à..."

Nào ngờ ngay sau khi cô nói ra những lời này, Tư Bác Văn đột nhiên tức giận, giống như một con thú đang phát điên vậy.

Anh liếc nhìn cô, cười lạnh một tiếng, dùng sức hất cổ tay cô ra, lấy vài bức ảnh từ trong áo ra rồi ném rất mạnh vào mặt cô.

"Như này gọi là đi bệnh viện à? Đến bệnh viện để hẹn riêng với Hoắc Vũ Khải? Lục Nghiên Tịch, không ngờ cô lại khiến người khác ghê tởm đến vậy!"

Lục Nghiên Tịch vốn đã bị đẩy lùi lại hai bước, vừa mới đứng vững đã bị ném mấy bức ảnh vào mặt.

Khi nhìn thấy nội dung trên ảnh, cô sững sờ.

Tư Bác Văn thấy vậy, một ngọn lửa hừng hực bừng lên trong lòng anh, hơn nữa còn càng ngày càng lớn, gần như muốn nuốt chửng lấy anh.

Anh cố hết sức kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng, cười khẩy nói một cách châm chọc: "Sao rồi? Bị vạch trần nên chột dạ à? Cô không định giải thích sao? Hay là không còn lời nào để nói?"



Lục Nghiên Tịch không thể tin được, cô chỉ vào mấy tấm ảnh trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn: "Anh theo dõi tôi? Vậy mà anh lại theo dõi tôi?"

Tư Bác Văn siết chặt ngón tay kêu kẽo kẹt: "Đúng vậy, tôi cho người theo dõi cô đấy, nếu không làm sao tôi có thể phát hiện ra bí mật của cô? Nếu như tôi không phát hiện ra thì có khi cô vẫn tính tiếp tục lừa tôi đúng không?"

Tư Bác Văn nheo mắt nguy hiểm: "Lục Nghiên Tịch ơi Lục Nghiên Tịch, tôi không ngờ cô lại là người phụ nữ như vậy!"

Lục Nghiên Tịch chỉ cười mỉa mai, nhìn chằm chằm anh một lúc với ánh mắt ảm đạm rồi quay người rời đi.

Văn đã nắm lấy vai cô và

bộ lửa giận của Tư Bác Văn, trên mu bàn tay anh nổi gân xanh: "Lục Nghiên Tịch, cô mau

tôi giải thích gì nữa?” Bởi vì bả vai truyền

đã cùng trải qua nhiều điều như vậy, không ngờ rằng đến niềm tin cơ bản nhất anh cũng không dành



từng

hoàn toàn mất kiểm soát, vẫn tiếp tục ép hỏi cô: "Lục Nghiên Tịch, tôi cần lời giải thích của cô, rốt cuộc cô đã đi đâu, chỉ cần cô

anh muốn đã ở trên mặt đất rồi sao? Anh còn muốn tôi nói

phải

cho dù anh

xong, Tư Bác Văn dần dần mềm lòng. Không biết lấy sức

Tư Bác Văn yếu ớt buông

câu trả lời sao?” Lục Nghiên Tịch lùi lại vài bước, đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt ảnh lên đưa cho anh: “Này, đây không phải là câu trả lời anh mong muốn sao? Không phải anh đã theo dõi tôi và

nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đó như hận không thể chọc ra những

ảnh, lúc này đặt ở trước mặt anh thật ngứa



nó thành nhiều mảnh vụn rồi ném

giải thích! Nói cho tôi biết, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm! Nói cho tôi! Cô có phải là người như vậy

lần này đến lần khác đều

tại sao, nó vẫn đau

đi! Nói cho tôi

sự đến bệnh viện, anh có tin không?” Lục Nghiên Tịch cụp mắt xuống,

Nghiên Tịch, đến giờ cô vẫn còn muốn lừa tôi sao? Cho

anh vẫn không tin

Nghiên Tịch dứt

Bác Văn gần như sụp đổ: "Rốt cuộc cô muốn thế nào? Lẽ nào cô cứ muốn làm như vậy? Tôi chỉ cần một lời giải

vậy?” Lục Nghiên Tịch cong môi tự giễu: “Tư Bác Văn, anh đừng lúc nào cũng làm ra vẻ như thế này có được không? Rốt cuộc là ai sai người theo dõi tôi? Bây giờ anh đã có được điều anh muốn rồi, anh còn muốn

là anh tin tôi, nhưng tôi sai rồi, ngay từ đầu tôi đã sai

"Không phải, tôi chỉ là muốn một lời giải thích mà thôi..."

“Ha ha!” Lục Nghiên Tịch quay đầu đi, ép mình không nhìn anh nữa: “Vậy tôi nói tôi thực sự chỉ đến bệnh viện thì sao anh không tin? Nếu như tôi nói trên đường về nhà tôi tình cờ gặp anh ấy thì sao? Anh tin không?"

“Nghiên Tịch…!” Tư Bác Văn cau mày.

"Đủ rồi! Nếu như anh đã không tin tôi thì tại sao lại hỏi tôi? Ha ha..."

Lục Nghiên Tịch đau lòng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Được rồi, đã như vậy rồi thì tôi cũng không muốn tranh cãi với anh nữa, tôi mệt rồi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, anh muốn làm gì thì làm."

Thật sự bây giờ cô rất mệt, rất mệt, trái tim mệt mỏi không thể tả, lúc này cô chỉ muốn yên lặng, không muốn đối mặt với nhiều chuyện như vậy nữa.

Thế nhưng...

Lời nói của Lục Nghiên Tịch không biết đã chạm đến dây thần kinh nào của Tư Bác Văn, mặt anh không chút thay đổi mà chặn đường cô và nói:

"Lục Nghiên Tịch, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cho tôi một lời giải thích!"

Lời anh nói còn lạnh thấu xương hơn cả đêm lạnh, thấy Lục Nghiên Tịch không nói lời nào, anh lại hỏi lần nữa:

"Mau nói cho tôi biết! Rốt cuộc cô đã ở đâu? Tại sao cô lại ở cùng với Hoắc Vũ Khải? Tôi không muốn cô lừa tôi, tôi không muốn cô trở thành loại phụ nữ như vậy."

“Tôi là loại người như vậy thì làm sao?” Thấy Tư Bác Văn vẫn cứ không bỏ qua, Lục Nghiên Tịch không khống chế được mà hét to.

Tư Bác Văn như bị bệnh thần kinh, ánh mắt lạnh lùng: "Nghiên Tịch, bây giờ đến giải thích với tôi cô cũng lười sao?"

"Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, tôi muốn về nhà đi ngủ, ngày mai tôi còn phải đến đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ tôi."

Sự thờ ơ của Lục Nghiên Tịch đã đâm thật sâu vào trong mắt Tư Bác Văn.

Mới cách đây không lâu, cô không như thế này.

Tư Bác Văn vẫn không tin cô là loại phụ nữ như vậy, nhưng ảnh chụp đặt ngay trước mắt, anh không thể tìm được lý do kiếm cớ cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK