Thời Nhiên Phong thầm hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Lý Tang Du ngốc nghếch.
Ai mà không từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đâu chứ.
“Chắc anh vẫn còn nhớ Lâm Bách Thần đúng không?”
Vị trí của người đàn ông này trong lòng Du có lẽ cả đời này cũng khó mà dịch chuyển được.
“Còn nhớ!” Thời Nhiên Phong vẫn luôn nhớ cô sẽ đỏ mặt khi nghe thấy tên này.
Người đàn ông này đối với cô ấy thật sự rất quan trọng.
“Anh ấy đã vì tôi mà vẫn luôn đứng mãi ở nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên, hôm đó mưa rất lớn. Anh ấy cứ ngốc nghếch đứng ở đó, tôi ngồi ở xa xa trong quán café nhìn anh ấy, ánh mắt của anh ấy buồn bã như thế, lại rất bất lực. Tôi thực sự rất có lỗi với anh ấy.” Lý Tang Du nói đến lại bắt đầu chảy nước mắt.
Một Lý Tang Du đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát cũng không khóc. Vậy mà vào lúc đó lại rơi lệ.
Thời Nhiên Phong cũng không biết phải làm sao cho phải: “Không sao rồi, đều đã qua rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, ngủ một giấc lại là một ngày mới.”
Trải qua mấy ngày kinh sợ, đầu óc của Lý Tang Du cũng đã muốn bùng nổ, đã ngủ gật trong lòng Thời Nhiên Phong rồi.
Bây giờ đã có Thời Nhiên Phong. Không phải lo lắng quá nhiều, anh ta nhất định có thể xử lý tốt mọi việc.
Nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng mình, nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, đắp chăn lên.
Thời Nhiên Phong cử động cánh tay đã tê mỏi của mình, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Thời Nhiên Phong? Anh sao lại ở đây?” Một giọng nói sắc bén của phụ nữ lọt vào tai của Thời Nhiên Phong.
Giọng nói này làm anh ta đau đầu một trận.
Vậy mà đã đụng mặt rồi, quay đầu dùng một nụ cười tiêu chuẩn nhìn về phía người phụ nữ.
Người gọi Thời Nhiên Phong không phải ai khác, chính là nữ minh tinh đang nổi hiện nay – Mộ Nhã Kỳ.
“Thật khéo, cô cũng bị bệnh sao?”
Thời Nhiên Phong trước tiên làm chủ cuộc trò chuyện, muốn ngăn cản tinh thần nhiều chuyện của Mộ Nhã Kỳ.
“Khiến anh lo lắng rồi tôi có hơi cảm, đến bệnh viện xét nghiệm toàn thân. Có thể được sếp Thời nhớ nhung thật là vinh hạnh của tôi.”
Mộ Nhã Kỳ đối mặt với sự quan tâm của Thời Nhiên Phong, đương nhiên được chiều mà sợ. Lớn tiếng trả lời câu hỏi của Thời Nhiên Phong, kéo đến không ít ánh mắt xem náo nhiệt tò mò của mọi người.
Vừa hay có thể tạo ra một tin đồn lớn.
“Đây không phải Mộ Nhã Kỳ sao? Cô ấy với Thời Nhiên Phong là một đôi à?”
“Oa, đây là một tin đồn bùng nổ đó!”
Không ngờ rằng Thời Nhiên Phong thấy nhiều người đến vây quanh, lại ho một tiếng, vẫn tiêu chuẩn lễ phép mà nói: “Còn có việc, xin lỗi!” Sau đó ung dung rời khỏi.
Để một mình Mộ Nhã Kỳ ở lại nơi hỗn loạn.
“Chết tiệt, đây là anh ép tôi đó!” Mộ Nhã Kỳ chưa từng phải chịu sự tức giận kiểu này..
Mộ Nhã Kỳ đi thẳng đến khu trực ban giả vờ làm vợ của Thời Nhiên Phong.
Vừa nãy thấy vết máu trên y phục của Thời Nhiên Phong thì biết nhất định anh ta gặp chuyện rồi. Nếu bản thân quan tâm anh ta nhiều hơn, nói không chừng có thể bay lên một tầng đó chứ?
“Cô nói cô là vợ của sếp Thời?” Y tá dùng ánh mắt nghi ngờ một lần nữa hỏi lại Mộ Nhã Kỳ.
“Sao vậy? Cô cảm thấy chúng tôi không giống?” Mộ Nhã Kỳ có chút chột dạ muốn y tá nhanh chóng nói cho cô ta biết bệnh phòng của Thời Nhiên Phong.
Y tá cười xin lỗi: “Cô gái này, cô không cần vì muốn lẻn vào bệnh phòng mà lấy lý do vụng về này.”
Rất vụng về sao? Mộ Nhã Kỳ đã điều tra Thời Nhiên Phong, quá khứ sạch sẽ, không xuất hiện tin đồn nào.
“Hôm nay sếp Thời đưa một người phụ nữ đến, người phụ nữ ấy bị sảy thay, cô nói cô là vợ của ngài ấy?”
Cái gì? Phụ nữ? Sảy thai?
Người phụ nữ nào có thể để cho Thời Nhiên Phong không quản nửa đêm nửa hôm mà đưa đến bệnh viện?
Mộ Nhã Kỳ xem sơ qua danh sách bệnh nhân hôm nay.
Chính là người phụ nữ này – Lý Tang Du.
“Sếp Lục, tôi thấy tin tức của tôi có thể đổi được một nguyện vọng với ngài.” Mộ Nhã Kỳ không do dự gọi cho Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm bị chuyện lúc tối khiến cho tức tối đến tận bây giờ, có chút không kiên nhẫn nói: “Tôi cho cô một phút, nếu như nói không phải lời tôi muốn nghe, về sau tên của cô sẽ xuất hiện trong danh sách đen của tôi.”
Mộ Nhã Kỳ đã đánh cược, cũng không có đường quay đầu, nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ: “Tôi biết người phụ nữ mà anh đang tìm đang ở đâu!”
Quả nhiên tin tức này có thể đả động Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm gấp gáp kêu Mộ Nhã Kỳ nhắn địa chỉ qua.
“Muốn biết địa chỉ không thành vấn đề, anh xong việc của anh, tôi sẽ nhờ anh một việc, hi vọng sếp Lục không nói nuốt lời.”
Mộ Nhã Kỳ biết rằng cán dao đang nằm trong tay bản thân. Sự nghiệp sau này chắc chắn sẽ ngày ngày đi lên thôi.
Lý Tang Du và Thời Nhiên Phong có thể sẽ không nghĩ đến sự bất ngờ này để Lục Huyền Lâm biết được bọn họ đang ở bệnh viện.
Thời Nhiên Phong vì có chút công việc cần xử lý, chuẩn bị quay về công ty làm việc khoảng 30 phút rồi quay lại chăm sóc Lý Tang Du.
Không ngờ rằng chỉ trong nửa giờ đồng hồ này, Lục Huyền Lâm lại đưa theo người nhà họ Lục mang Lý Tang Du đang ngủ say giấc quay về nhà họ Lục.
Đến khi Thời Nhiên Phong làm xong quay lại, chỉ thấy giường bệnh loạn lên mới biết mọi việc.
Bỏ đi, dẫ đi thì dẫn đi thôi, nhưng hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Lý Tang Du hiện đang yếu ớt.
Dù sao họ mới là vợ chồng của nhau.
Có điều tại sao cậu ta biết được Lý Tang Du đang ở bệnh viện, xem ra phải điều tra một chút mới được.
…
Đến khi Lý Tang Du mở mắt lại lần nữa, cũng đã không phải bức tường trắng tinh của bệnh viện nữa, mà là nhà họ Lục với đủ loại trói buộc.
Xem ra… anh đã cô trói về nhà họ Lục từ bệnh viện rồi. Quả nhiên không thoát khỏi số mệnh.
Lý Tang Du liếc mắt xung quanh căn phòng, đây là phòng ở nhà cũ của nhà họ Lục, bề trên lớn tuổi thường sống chung một phòng.
Người giúp việc vẫn luôn chăm sóc cho Lý Tang Du thấy cô đã tỉnh lại, nhanh chóng báo cáo công việc.
Các máy móc trị liệu bày khắp nơi trong phòng, xem ra tính khiến cô ngoan ngoãn ở lại nhà họ Lục.
Nhận được thông báo của người giúp việc, nguyên nhà họ Lục đi vào trong phòng.
Sao hôm nay lại đông người vậy, hơn nữa đều nhìn chằm chằm cô làm gì? Lý Tang Du có chút sợ hãi.
Cô đã làm sai chuyện gì sao? Không phải là bọn họ biết việc mình bị sảy thai rồi chứ.
“Quỳ xuống!” Ông nội hét lớn một tiếng, làm mọi người giật mình thân thể ai ai run rẫy, tiếp theo là một tiếng bịch.
Người đàn ông từng rất cao ngạo, không cúi đầu trước ai vậy mà ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ông nội.
“Đây là việc tốt mà anh làm ra?” Ông nội giơ gậy lên không ai dám ngăn cản, càng đừng nói là Lý Tang Du có thể nói đỡ gì rồi.
“Cháu sai rồi thưa ông. Cháu sẽ chịu trách nhiệm!”
Người đàn ông đang quỳ trên đất là người thường ngày ức hiếp cô sao?
“Chịu trách nhiệm? Anh nếu như có trách nhiệm, anh sẽ không để cho vợ của mình hai lần ba lượt mất con!”
Cây gậy cứ như hận sắt không thành thép đánh lên người Lục Huyền Lâm.
Mỗi một tiếng đều phát ra âm thanh lớn.
Trong lòng Lý Tang Du có chút không nhẫn tâm.
“Đứa bé?”
Lục Huyền Lâm căn bản không biết Lý Tang Du có thai lần nữa, có chút ngơ ra tiếp nhận sự trừng phạt của ông nội.
Đương nhiên, người nói tin tức cháu dâu sảy thai cho ông nội, chỉ có thể là Mộ Nhã Kỳ.