“Chuyện nhỏ ấy mà, ông khách sáo quá.”
Henry gật đầu, nhìn Lục Nghiên Tịch trước mặt, trong mắt đầy vẻ biết ơn.
Mặc dù Lục Nghiên Tịch liên tục nói mình không làm gì, nhưng trong lòng Henry đã coi cô là ân nhân cứu mạng.
Nếu không có Lục Nghiên Tịch, bây giờ không biết ông đã ra sao rồi.
Đúng lúc này, một quản gia dẫn theo mấy người từ bên ngoài đi vào.
Quản gia vội vàng bước tới chỗ Henry, nói.
“Ông chủ,Thưa, ông không sao chứngài, ngài có khỏe không?”
“Bác sĩ đã đến rồi, hiện giờ ôngngài cảm thấy thế nào?”
Quản gia nhìn Henry, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, hoảng loạn nhìn ông ấy.
Phải biết là, ông ta đi chưa được bao lâu thì nhận được tin Henry xảy ra chuyện.
Nếu Henry thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì, ông ta chắc chắn cũng không xong rồisẽ ăn trái đắng.
Nghe thấy lời của quản gia, Henry không khỏi hừ lạnh.
“Chờ mấy người tới không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi!”
Càng nghĩ, trong lòng Henry càng tức giận.
“May mà có cô Lục cứu tôi đấy!”
Quản gia vội vàng gật đầu: “Vâng thưa ông chủngài.”
Nói xong, quản gia nhìn Lục Nghiên Tịch bên cạnh Henry, lập tức nói.
“Nói như vậy, đây hẳn là cô Lục rồi!”
Quản gia mỉm cười: “Cô Lục, thật sự cảm ơn cô vì chuyện vừa rồi, nếu không có cô thì bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa.”
Nghe mọi người cảm ơn, Lục Nghiên Tịch cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô lắc đầu, nét mặt đầy ngại ngùng: “Được rồi, chuyện đã qua rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Mọi người tiếp tục bàn chuyệnnói chuyện công việc vừa nãy của mọi người tiếp đi.” Nói xong, Lục Nghiên Tịch định lui sang một bên lần nữa.
Không ngờ một giây tiếp theo, Henry lại đột nhiên nóiđã nói luôn.
“Tôi đồng ý với dự án lần này!”
Sự nhượng bộ đột ngột của Henry khiến Vu Diễm My bên cạnh kinh ngạc nhìn ông ấy (edit: chắc vậy???).
“Ông Henry, ông nói thật ư? Ông đồng ý thật à?”
Phải biết rằng, đối với dự án này, Vu Diễm My cũng chiếm một phần công việc.
Nếu Henry có thể đồng ý, chắc chắn điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cô ta.
Nhớ lại dáng vẻbộ dạng chiếm spotlight của Lục Nghiên Tịch khi nãy, cũng có ích gì đâu? Cuối cùng, dự án này vẫn tính cho Vu Diễm My cô ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Diễm My càng đắc ý.
Thể nhưng, vẻn vẹn một giây sau, nụ cười trên môi Vu Diễm My lập tức tắt ngúm.
“Tôi đồng ý, nhưng phải để Lục Nghiên Tịch phụ trách dự án này!”
Henry nhìn Tư Bác Văn, bồi thêm một câu.
Để Lục Nghiên Tịch phụ trách!
Đây không phải là coi Vu Diễm My cô ta như đồ trang trí sao?
Tính cách Vu Diễm My trước giờ luôn háo thắng thích tranh đua, làm sao cô ta có thể đồng ý để Lục Nghiên Tịch ngồi lên đầu mình chứ.
Cô ta siết chặt tay, nói thẳng.
“Ông Henry, ông có nghiêm túc với quyết định này không?”
“Lục Nghiên Tịch là người có năng lực yếu kém nhất trong số chúng tôi, nếu để cô ta phụ trách dự án này, tôi e rằng...”
Không đợi Vu Diễm My nói xong, Henry đã dứt khoát ngắt lời.
“Năng lực có tốt mà nhân phẩm không tốt thì cũng vô dụng.”
“Tôi coi trọng nhân phẩm hơn là năng lực.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, lời Henry nói đã trực tiếp chặn họng Vu Diễm My.
Cô ta đứng đó, sắc mặt nhất thời lúc trắng lúc xanh. Những lời của Henry dường như đang ám chỉ gì đó.
“Ông Henry…”
“Chuyện này tôi đã quyết rồi, nếu các cô không đồng ý để Lục Nghiên Tịch phụ trách dự án này, thì dự án này coi như chưa bàn.”
Thái độ của Henry rất kiên quyết, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Lục Nghiên Tịch đứng bên cạnh, rõ ràng cũng bị sốc.
Cô không ngờ Henry sẽ nói thẳng ra như vậy, khiến cô thật sự bất ngờ.
Cô mím môi, rồi mở miệng.
“Ông Henry, chuyện này hình như không ổn cho lắm.”
Mặc dù cô rất muốn lấy được dự án này, nhưng bây giờ đúng là cô chỉ là một người mới trong công ty mà thôi.
Làm vậy thật sự không hay lắm.
Thấy Lục Nghiên Tịch do dự, Henry nói tiếp: “Cô Lục, đừng lo lắng, tôi tin tưởng cô.”
“Chỉ cần cô cố gắng hết sức là được.”
Thấy thái độ của Henry, Vu Diễm My đứng bên cạnh càng không cam lòng.
Cô ta siết chặt tay, ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Chuyện này không đúng quy tắc lắm!”
“Làm gì có chuyện người mới phụ trách dự án chứ?.”
Nếu muốn để Lục Nghiên Tịch ngồi lên đầu cô ta, thì tuyệt đối không thể nào.
Đừng có hòng!
Nói xong, Vu Diễm My vội quay đầu nhìn Tư Bác Văn đứng một bên.
“Tổng giám đốc Tư, lúc trước chúng ta đã thống nhất dự án này là chúng ta cùng nhau...”
Vu Diễm My chưa nói xong, Tư Bác Văn đã ngắt lời.
“Được rồi, dự án này giao cho Lục Nghiên Tịch.”
Tư Bác Văn cứ như làgiống như là không nhìn thấy sự tức giậncơn phẫn nộ của Vu Diễm My khi nãy, tự ích kỷ đưa ra quyết định.
“Cái, cái gì cơ?”
Vu Diễm My ngạc nhiên trợn trừng mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
Cô ta không ngờ Tư Bác Văn sẽ đồng ý luôn như thế.
Thậm chí Tư Bác Văn còn không liếc Vu Diễm My lấy một cái, từ đầu đến cuối ánh mắt của anh đều chỉ nhìn mỗi Lục Nghiên Tịch mà thôi.
“Nếu ôngngài Henry đã tin tưởng Lục Nghiên Tịch như vậy, thì cứ giao chuyện này cho cô ấy.”
Henry nghe vậy thì lập tứciền vui vẻ.
“Được, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi!”
“Vâng.”
Lục Nghiên Tịch đứng một bên, cô còn chưachứ kịp phản ứng gì thì, hai người họ đã ký hợp đồng cho lên dự án lần này rồi.
“Chuyện này…”
“Thế này hình nhưcó thể không hay cho lắm.”
Lục Nghiên Tịch do dự, không biết phải làm sao mới tốt.
Đột nhiên, Chu Kha Nguyệt giơ tay vỗ vai cô.
“Đừng lo, nếu tổng giám đốc cũng tin tưởng em thì em cứ mạnh dạn mà làm.”
Chu Kha Nguyệt mỉm cười, ánh mắt nhìn Lục Nghiên Tịch tràn đầy tin tưởng.
Cô ấy biết, nếu Lục Nghiên Tịch không có bản lĩnh gì, thì Tư Bác Văn sẽ không mạnh tay giao chuyện này cho cô làm.
“Nhưng mà, chị Nguyệt, em chỉ là một người mới...”
“Được rồi, không nhưng nhị gì nữa.”
“Mọi chuyện đã quyết, bây giờ hãy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo đi.”
Nghe đến đây, Lục Nghiên Tịch thấy nghĩ kể cũng đúng.
Dù sao mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, tiếp tục cố gắng là được, nếu cô còn từ chối nữa thì trông có vẻ đạo đức giả quá.
Cô gật đầu: “Vâng.”
“Cảm ơn chị Nguyệt!”
Đúng lúc này, Henry và Tư Bác Văn đã ký xong hợp đồng.
“Hợp tác vui vẻ, ông Henry!”
“Hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Tư!”