Mục lục
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch nhảy nhót bên cạnh xe lăn của Lục Huyền Lâm, cái miệng nhỏ không ngừng mở ra đóng lại, nói hết đạo lý này tới đạo lý khác, giống y như là Tiền Vũ Lam.

Chẳng lẽ trẻ con đều thông minh như thế à?

Ánh mắt cưng chiều của Lục Huyền Lâm vẫn luôn dừng ở trên người Tịch, cảm giác hạnh phúc rời khỏi mình từ sáu năm trước, lúc này lại nhẹ nhàng chảy xuôi trong lòng mình.

Nếu như có thể, anh hi vọng con đường này đi lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút nữa.

“Chú kỳ quái ơi, sao chú cứ nhìn cháu mãi thế, trên mặt Tịch dính bẩn ạ?” Tịch vừa nói, bàn tay nhỏ vừa sờ tới sờ lui trên mặt mình.

Cô bé nhớ là mình đã rửa mặt sạch sẽ lắm rồi mà.

“Không phải đâu, chỉ là cảm thấy Tịch vô cùng đáng yêu, rất là xinh đẹp.”

“Đó là đương nhiên rồi, cháu thừa kế sự xinh đẹp của mẹ mà.” Tịch tự hào le lưỡi với Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm rất đồng ý với cách nói này, mặc dù bây giờ Tịch vẫn còn nhỏ, nhưng mà những đường nét trên gương mặt trông khá giống với Lý Tang Du, có một vài chỗ có thể là do di truyền gen của ba, cho nên càng sắc sảo hơn Lý Tang Du.

Sau khi trưởng thành, chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp.

Hai người bất tri bất giác đi đến nơi bán đồ ăn của bệnh viện, thời gian vẫn là quá nhanh.

Bởi vì lo lắng, Lục Huyền Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Tịch.

Nhưng mà tổ hợp này thu hút không ít ánh mắt của người qua đường, khiến cho anh cảm thấy không được tự nhiên.

Lục Huyền Lâm thật sự không muốn để nhiều người nhìn thấy bộ dạng ngồi xe lăn của mình, giống như là phế vật.

Nếu như không phải là Tịch, e là anh sẽ không đến những chỗ như thế này, mà sau khi anh ra ngoài thì cũng chỉ tranh thủ lúc không có nhiều người, tìm một người bác sĩ để hỏi về tình hình bệnh tình.



Bây giờ thật sự rất bất tiện, A Minh không có ở bên cạnh, ngay cả giường anh cũng không thể bước xuống, mà bản thân anh sẽ không yêu cầu sự trợ giúp của y tá.

Ngày hôm nay cực khổ lắm mới có thể ngồi lên xe lăn.

Nhưng mà có một chuyện đáng mừng, đó chính là anh đã gặp được tiểu thiên sứ.

Mà sau khi Tịch mua được 2 chai sữa nóng, sau khi rời khỏi đây thì đưa một trong số đó cho Lục Huyền Lâm: “Chú kỳ quái ơi, cho chú này.”

“Cái này..." Lục Huyền Lâm có chút do dự, không phải là mua cho Lý Tang Du à?

“Cháu vẫn còn có một chai mà.” Cũng không biết đây có phải là do hai ba con tâm linh tương thông hay không, Tịch thông minh đoán được suy nghĩ của Lục Huyền Lâm: “Chú kỳ quái rất tốt với cháu, cho nên cháu cũng muốn tốt với chú.”

Đều đã nói như vậy rồi, làm sao Lục Huyền Lâm còn không biết xấu hổ mà từ chối, nhưng mà sữa bò này thật sự rất ngọt ngào.

“Tịch.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lục Huyền Lâm sững sờ, anh liền nhìn thấy Lý Tang Du đang thở hồng hộc.

Bởi vì Tịch đi lâu rồi mà còn chưa trở về, cô lo lắng đến chết đi được, mặc dù Mộ đã nói cho cô nghe hết thảy, nhưng mà dù sao Tịch cũng không thông minh bằng Mộ, sức khỏe còn không tốt, sao cô có thể yên tâm được chứ!

Dặn dò Mộ vài câu thì liền vội vã đi ra ngoài.

Không ngờ là lại nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như thế, Lý Tang Du nhìn thẳng vào mắt Lục Huyền Lâm, trong mắt hai người có chút cảm xúc phức tạp.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn sữa bò mà Tịch mua cho mẹ này.” Tịch không hề suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cô bé nhìn thấy Lý Tang Du thì liền vui vẻ nhào tới.

“Mẹ thấy rồi, Tịch thật là giỏi.” Lý Tang Du lập tức kịp phản ứng lại, cô ngồi xổm xuống ôm lấy Tịch, nhận lấy chai sữa, hôn Tịch một cái.

Lúc nghe thấy Mộ nói những lời này, cô thật sự rất vui vẻ, có được hai đứa con ngoan ngoãn như thế chính là may mắn của cô.

“Tịch còn gặp được chú kỳ quái nữa.”

“Ừm.” Lý Tang Du nhẹ gật đầu, lại nhìn Lục Huyền Lâm, trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn anh.”

“Không cần phải khách sáo.”

Mỗi một lần nói chuyện với nhau, Lục Huyền Lâm đều cảm nhận khoảng cách giữa bọn họ thật sự càng ngày càng xa xôi.

Anh rất thất vọng, rất đau lòng.

Mà Tịch cũng rất có thể là con gái của anh, cho dù không phải thì trong lòng anh đã đưa ra quyết định, sẽ cố gắng chăm sóc cô bé, cứ xem như là con của mình. Bởi vì sau khi ở gần hai đứa, anh thật sự rất thích bọn nó, giống như là những thiên sứ.

Nhưng mà... nhưng mà hình như Tang Du không đồng ý.



“Tịch, chúng ta về thôi.”

“Nhưng mà mẹ ơi mẹ nhìn đi, chú kỳ quái bị tai nạn giao thông, chúng ta đưa chú ấy về đi.”

Nghe con gái nói như vậy, Lý Tang Du mới chú ý tới lúc này Lục Huyền Lâm đang ngồi trên xe lăn, lúc nãy cảm xúc của cô vẫn luôn đặt ở trên người Tịch.

Có điều cô cảm thấy bây giờ mình nên rời khỏi đây, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đặt ở trên người Lục Huyền Lâm.

Dựa vào sự kiêu ngạo của anh, chắc chắn là anh sẽ không hi vọng cô giúp anh đâu nhỉ.

Nhưng mà cô không thể làm vậy, Tịch còn đang ở đây, cô vẫn luôn dạy cô bé là một người tốt bụng, nếu như cứ đi như thế thì không phải là cô đã làm trái lại những gì mà mình đã dạy đó à?

Hơn nữa... cô có chút không nỡ rời đi như thế, bây giờ Lục Huyền Lâm là bệnh nhân.

Để Lý Tang Du dẫn Tịch đi, Lục Huyền Lâm càng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi nghe thấy Tịch nói vậy, anh không nhịn được mà buông thõng tầm mắt.

Anh cũng vừa mới nhớ tới trạng thái bây giờ của mình.

Anh rất muốn ở cùng với Lý Tang Du lâu hơn một chút, nhưng mà tuyệt đối không phải là bộ dạng này.

Ở trước mặt cô, anh đã chật vật lắm rồi.

“Mẹ ơi.” Lúc hai người còn đang suy nghĩ, Tịch đã chạy đến bên cạnh Lục Huyền Lâm.

Dù sao thì cô bé vẫn còn nhỏ, lại không biết cái gì hết.

Lý Tang Du có chút bất đắc dĩ, cô khẽ thở dài đi đến sau lưng Lục Huyền Lâm rồi chuẩn bị đẩy anh.

“Không cần đâu.” Lục Huyền Lâm ngăn cản, biểu cảm có chút phức tạp mà nhìn Lý Tang Du: “Tự anh làm là được rồi.”

Nếu như nhận sự giúp đỡ, vậy thì chẳng khác nào phơi bày sự bất lực của mình ở trước mặt Lý Tang Du. Anh không thể làm như vậy, với lại thật sự là anh có thể tự di chuyển.

“Không phải chú và mẹ là bạn ạ? Chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau?” Mà Tịch lại không hiểu ý Lục Huyền Lâm, cô bé thắc mắc hỏi.

Dù sao thì cũng không thành thục bằng Mộ, làm sao cô bé có thể biết cách nhìn mặt mà nói chuyện.

Lý Tang Du há to miệng nhưng không nói lời nào.

Cô hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, chẳng lẽ nói bọn họ không phải là bạn bè à? Nhưng mà giúp đỡ người khác cũng là chuyện nên làm mà...



Mà người kia thì lại bởi vì thể diện cho nên càng khó trả lời hơn, mà Tịch sẽ chỉ càng hỏi nhiều hơn.

Lục Huyền Lâm cũng bị làm khó rồi, chẳng phải là sự cố chấp của anh sẽ để lại ấn tượng xấu cho Tịch à?

“Tịch, sau này chú sẽ nói vấn đề này cho cháu biết, có được không?”

Tịch bĩu môi, cô bé không hài lòng đối với câu trả lời này.

Lý Tang Du không biết phải làm như thế nào, cô công chúa nhỏ này của cô cứ thích hỏi tới hỏi tới mãi thôi: “Tịch, chúng ta nhanh chóng đưa chú về phòng đi nào, Mộ chờ sốt ruột lắm rồi.”

“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút.” Lý Tang Du vừa mới thay đổi chủ đề, Tịch cũng không còn bám riết nữa, dù sao thì Mộ là quan trọng nhất.

Quả nhiên vẫn là Tang Du có cách...

Lúc này, A Minh cũng vừa hay trở về, liền nhìn thấy Lý Tang Du đẩy Lục Huyền Lâm, bên cạnh còn có một cô bé đáng yêu đi cùng, giống như là vợ cùng với con gái chăm sóc cho ba gặp tai nạn.

Cảnh tượng này vô cùng tốt đẹp, mà còn rất ấm áp.

Nếu như tổng giám đốc và cô Lý phục hôn thì tốt biết bao, hơn nữa không phải là có một đứa bé đó à? Có trai có gái là niềm hạnh phúc mà một người nên có.

Mặc dù trước kia tổng giám đốc khá xấu xa...

Nhưng mà sáu năm nay, anh ta đã chứng kiến nỗi đau của Lục Huyền Lâm, hơn nữa thái độ hiện tại đối với Lý Tang Du vô cùng tốt, nói một là một, tôn trọng mọi quyết định của cô.

Chẳng lẽ thật sự không thể tha thứ được à?

A Minh không đành lòng quấy rầy nên liền đi theo sau, còn yên lặng lấy điện thoại di động ra chụp lại một tấm hình cho tổng giám đốc nhà mình.

Thẳng cho đến khi Lý Tang Du đưa Tịch đi rồi thì anh ta mới xuất hiện, nhìn tổng giám đốc nhà mình cô đơn nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng ấy, không hề chú ý đến sự xuất hiện của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK