"Cám ơn bác sĩ."
Qua một buổi trưa kiểm tra các chỉ số, sau khi tất cả bình thường, Lục Dĩ Mai cũng coi như yên tâm.
Đứa bé trong bụng Lý Tang Du là mục tiêu cả nhà họ Lục rất chú ý, bây giờ cô cũng coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người bước ra từ khoa sản, lúc đi ở hành lang bệnh viện, gặp được một người.
"Tang Du?"
Lý Tang Du cũng bất ngờ, ở đây lại gặp được mẹ của Lý Uyển Khanh, cũng chính là mẹ kế Tiêu Hà của cô.
Gừng càng già càng cay, Tiêu Hà liếc khoa khám là khoa sản đã hiểu, khuôn mặt cay lộ ra một nụ cười nham hiểm: "Bị sao thế? Tới kiểm tra à?" Vừa nói nhìn lướt qua bụng Lý Tang Du: "Sao lại để chị chồng đưa đi, Lục Huyền Lâm không tới à?"
"Dĩ nhiên anh ấy có đến, đang đi vệ sinh." Đối mặt với mẹ kế mà cô chưa từng thích, giọng Lý Tang Du thờ ơ hơn bình thường.
"À!" Tiêu Hà vẫn luôn là người thích gây chuyện giờ lại không bới móc, nhưng nụ cười nham hiểm trên mặt lại không ngừng rộng hơn.
Nụ cười này làm cho Lý Tang Du có dự cảm xấu.
Lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng Lý Tang Du.
"Bác gái, cháu mang thuốc cho bác rồi, bác sĩ nói không đáng ngại, chỉ là tâm bệnh hơi nặng..." Người nói chuyện là Lục Huyền Lâm, khi anh đến gần Tiêu Hà cũng đã nhìn thấy Lý Tang Du.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm kinh ngạc còn sắc mặt Lý Tang Du lạnh lùng, tạo thành vẻ đối lập rõ ràng.
Anh không có thời gian cùng cô tới kiểm tra, nhưng có thời gian đưa mẹ Lý Uyển Khanh tới bệnh viện.
Pha vả mặt này cũng không nhẹ đâu.
Lý Tang Du chỉ cảm thấy cả mặt và tim mình đều đau.
Cho dù cô mang thai con của anh, trong lòng anh vẫn chỉ có Lý Uyển Khanh.
Lý Tang Du không nói gì, đi qua Lục Huyền Lâm chuẩn bị rời đi, đứng ở đây chỉ khiến cô lúng túng hơn.
Bàn tay rắn rỏi giữ lấy tay cô: "Có ý gì? Tôi là người vô hình à?" Trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Lý Tang Du hất cánh tay, vô cùng chán ghét khạc ra hai chữ: "Buông ra!" Rồi sải bước về phía thang máy của bệnh viện.
Ngại Tiêu Hà đang ở đây, Lục Huyền Lâm không đuổi theo.
Lý Tang Du vốn cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào với anh, chẳng qua là khoảng thời gian này bởi vì sự quan tâm hiếm có của anh, làm cô suýt chút nữa rơi vào bẫy.
Đúng vậy, nên tỉnh lại đi.
Lý Tang Du cô đơn rời đi lại làm cho Tiêu Hà cảm thấy thoải mái.
"Lục Huyền Lâm, nếu như tìm được Uyển Khanh, cháu định làm như thế nào? Có ly hôn với Tang Du rồi tái hôn với Uyển Khanh không?" Đây luôn là dự định trong lòng Tiêu Hà.
Lục Huyền Lâm sửng sốt một chút.
Ly hôn?
Ban đầu cưới Lý Tang Du là vì trả thù cô.
Để cô ở nhà họ Lục làm cô chủ một thời gian, chờ Lý Uyển Khanh trở lại, thì sẽ đuổi ra khỏi nhà, bị bỏ mà không có thêm gì, có kết cục thê thảm.
Cho nên hai năm qua anh và Tiêu Hà vẫn không ngừng tìm tung tích Lý Uyển Khanh.
Nhưng bây giờ Lý Tang Du mang thai, cho dù anh đồng ý ly hôn, bên ông nội cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, đứa bé trong bụng Lý Tang Du còn thừa kế năm mươi phần trăm cổ phần Lục Thị.
Ly hôn với Lý Tang Du thì chẳng khác nào mất đi một nửa cổ phần Lục Thị.
Dù là phía ông nội hay cổ phần Lục Thị, đều là thứ anh không thể chấp nhận chúng mất đi.
"Lục Huyền Lâm?" Lục Huyền Lâm ngẩn người làm trong lòng Tiêu Hà hoảng hốt: "Không phải là hết yêu Uyển Khanh rồi đấy chứ?"
Tỉnh hồn lại, Lục Huyền Lâm lắc đầu: "Dĩ nhiên cháu yêu Uyển Khanh."
"Nếu một ngày Uyển Khanh trở lại, cháu sẽ làm thế nào?"
"Ly hôn! Dĩ nhiên sẽ ly hôn Lý Tang Du."
Chờ Lý Uyển Khanh trở lại, chờ Lý Tang Du sinh đứa bé, anh sẽ không chút do dự ly hôn Lý Tang Du.
Chẳng qua là, trong tiềm thức anh nảy sinh ý nghĩ hy vọng Lý Uyển Khanh sẽ trở về muộn.
Ít nhất chờ sau khi đứa bé ra đời...
...
"Tang Du, em có khỏe không?" Lục Dĩ Mai hơi lo lắng nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lý Tang Du.
Chuyện Lục Huyền Lâm, người chị như cô sao lại không biết, cô cũng không thích con gái như Lý Uyển Khanh, luôn cảm thấy không nhờ vả được.
Lý Tang Du lên tinh thần: "Em không sao, có thể là mới mang thai nên cảm giác hơi mệt."
"Vậy thì ngồi đi."
“Vâng!”
Hai người ngồi xuống ghế dài ở sân cỏ bên ngoài bệnh viện.
Ánh nắng đầu xuân thật ấm áp, chiếu trên người vào Lý Tang Du, nhưng không chiếu được vào lòng cô.
"Em và em trai chị từ nhỏ đã quen nhau, có thể nói là thanh mai trúc mã, nếu không phải Lý Uyển Khanh xuất hiện..."
Lý Tang Du nhìn nơi xa, suy nghĩ trôi lơ lửng.
Hai nhà họ Lục, Lý là bạn bè nhiều đời, bắt đầu từ năm sáu tuổi, mấy đứa bé thường xuyên chơi chung.
Lý Tang Du IQ cao, thông minh hơn người nên từ nhỏ đã được ba Lý nâng trong tay, tính tình vì thế cũng trở nên kiêu ngạo vô cùng, chưa bao giờ để ý tới Lục Huyền Lâm đi theo sau.
Cho đến lúc bảy tám tuổi, Lý Uyển Khanh tính cách nhu nhược đi theo mẹ mình vào nhà họ Lý, Lục Huyền Lâm bắt đầu thay đổi mục tiêu.
Có một ngày Lý Tang Du mới phát hiện, người là cái bóng nhỏ luôn đi theo cô đã biến mất, mặc dù trong lòng rất không thoải mái, nhưng nữ thần kiêu ngạo như cô không nói ra, thậm chí càng không ưa người mà Lục Huyền Lâm thích.
Sau đó, hai người càng ngày càng lạnh nhạt, cũng càng ngày càng xa cách, xa đến mức không nhìn thấy nhau.
"Ở đây chờ tôi?"
Một giọng nói đột ngột cắt đứt suy nghĩ của Lý Tang Du, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt vô cùng giống khi nhỏ, khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Đúng rồi, đột nhiên chị nhớ ra chị có hẹn." Lục Dĩ Mai vội vàng đứng lên: "Tang Du, chuyện đưa em về để chồng em lo." Cũng không đợi Lý Tang Du và Lục Huyền Lâm nói, cô ấy đi thẳng tới bãi đỗ xe của bệnh viện.
"Chị..." Lý Tang Du bất lực nhìn bóng lưng Lục Dĩ Mai.
Cứ thế ném cô ở chỗ này, sao mà cô về được?
Chồng?
Anh xứng sao?
Chồng người ta đều cùng vợ tới khám thai, anh ta thì hay rồi, đi cùng mẹ của người phụ nữ khác. Nhớ tới giọng anh nói chuyện quan tâm Tiêu Hà, cô thấy như gai đâm vào tim.
"Còn không đi?" Lục Huyền Lâm khoanh tay trước ngực, kiêu căng phách lối mắt nhìn Lý Tang Du: "Giờ cô con chưa đến lúc bụng to không đi được, từ trên tầng đi thang máy xuống đã mệt? Giả bộ cái quái gì."
Lý Tang Du thu hồi tầm mắt đứng lên: "Tôi có mệt hay không liên quan đến anh à? Không làm phiền tổng giám đốc Lục, đi theo bác gái của anh đi, đừng phiền tôi."
Bị Lý Tang Du trách móc, sắc mặt thay đổi, Lục Huyền Lâm thấp giọng gầm lên: "Lý Tang Du, cô vẫn còn dư cái miệng này, miệng lưỡi sắc bén."
Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện cùng cô, cô rất dễ dàng là có thể khơi dậy cảm xúc của anh.
Lười cãi nhau với anh, Lý Tang Du đi ra con đường bên ngoài bệnh viện: "Tôi tự bắt xe về, anh cần làm gì thì làm, đừng đi theo tôi."
"Giờ có tiền rồi không coi trọng ai nữa."
Lý Tang Du dừng bước, cũng không quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời, váy trắng tung bay khiến cô được phản chiếu thêm một phần ánh sáng, gió nhẹ lướt qua, mái tóc dài lay động, tựa như tiên nữ không nhiễm bụi trần.
Bóng lưng Lý Tang Du làm cho Lục Huyền Lâm thất thần trong chốc lát.
Cô kiêu ngạo, bất khuất, quật cường cũng như bóng người cao gầy của cô, dưới ánh mặt trời hiên ngang, ngạo nghễ.