Nếu không phải anh ta thấy ồn ào mà ghé qua thì có thể Lý Tang Du sẽ phải ở lại cục cảnh sát thêm mấy ngày nữa.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, cô còn không nghĩ tới việc gọi tên anh ta là Thời Nhiên Phong.
Khi nhìn vào Thời Nhiên Phong, trong ánh mắt của Lý Tang Du ngoài cảm ơn còn có biết ơn, có lẽ chính cô cũng không nghĩ rằng mình sẽ được cứu.
Nhưng khi ở câu lạc bộ, cô đã chuẩn bị tâm lý phá nát quán rồi.
Đừng nói đến việc cô ngồi ỏ cục cảnh sát nghe thấy cô Lưu yêu cầu số tiền bồi thường và hành vi bồi thường, trong lòng cô chỉ có một từ: đùa với lửa.
Mặc dù cô sợ chết nhưng vì lòng tự trọng, cô vẫn chờ Thời Nhiên Phong tới cứu.
“Đi thôi, tôi đã dẫn theo luật sư giỏi nhất để giúp cô.” Thời Nhiên Phong, một người luôn giữ phong thái quý ông, lúc này, tay phải từ từ nắm lấy tay trái của Lý Tang Du và đi qua hành lang đến đại sảnh.
Trong đại sảnh, hai luật sư mặc vest ngồi đối diện nhau. Một người hóa thành tro cũng nhận ra được, là luật sư của cô Lưu. Một người khác có lẽ là luật sư mà Thời Nhiên Phong mời đến.
“Không sao cả, đây là luật sư riêng của tôi.” Thời Nhiên Phong kéo ghế ra như một quý ông, vỗ vai Lý Tang Du và ra hiệu cho cô ngồi xuống xem cuộc vui.
Hai luật sư nhìn qua đã biết rõ, luật sư của cô Lưu không thể không biết luật sư Andy bên Thời Nhiên Phong. Andy nổi danh giới luật sư là người nhanh mồm nhanh miệng, vừa rồi khi Andy vừa đến cục cảnh sát, luật sư của cô Lưu còn cười xu nịnh, ai cũng biết luật sư này hẳn là muốn trèo cao. Nhưng phía Andy vân im lặng chờ chủ nhân của mình trước khi bắt đầu đàm phán.
Vì vậy, luật sư của cô Lưu đang ngồi đối diện và cười lấy lòng chẳng khác gì một thằng hề. Nhiều người trong cục cảnh sát không nhìn nổi mà lắc đầu, bình thường ông ta vu oan cho nhiều cô gái như vậy, bây giờ khi đối mặt với luật sư chuyên nghiệp như Andy như là muốn dán khuôn mặt nóng của ông ta lên khuôn mặt lạnh của Andy.
“Thưa ngài!” Andy cung kính cúi đầu khi thấy Thời Nhiên Phong bước tới.
“Bắt đầu đi!” Thời Nhiên Phong ngồi ở bên cạnh Lý Tang Du, nắm tay cô thật chặt, hi vọng mình có thể an ủi và cổ vũ cô hơn nữa.
Andy biết rõ có nhiều thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, anh ta gật đầu và bắt đầu sửa sang tài liệu để chuẩn bị đàm phán. Mà luật sư nhà họ Lưu thấy Thời Nhiên Phong quan tâm Lý Tang Du như vậy thì ông ta biết rõ mình sẽ thua rồi.
“Xin hỏi có thể bắt đầu thương lượng được chưa?” Quả là chủ nào thì tớ đấy. Andy cũng như một quý ông không kém gì Thời Nhiên Phong.
“Có thể, tất nhiên là có thể!”
Mặc dù luật sư của nhà họ Lưu biết vụ đàm phán này chắc chắn mình sẽ thua nhưng vì con đường làm quan của mình, ông ta phải giữ quan hệ thật tốt với Andy. Ông ta cười nịnh nọt làm Lý Tang Du nổi da gà.
Andy làm như không thấy gì, bắt đầu đàm phán: “Chúng tôi đã gửi vòng cổ mà cô Lý Tang Du vô tình giật mấy đến trung tâm giám định, vừa rồi trung tâm giám định đã gửi cho tôi một tin nhắn rằng đá quý trên vòng cổ là giả.”
“Cái gì?” Luật sư nhà họ Lưu tất nhiên không ngờ tới Andy sẽ đi thẳng vào phía khách hàng của ông ta.
Mặc dù Lý Tang Du không biết thật và giả, thậm chí cảnh sát còn không nghĩ đến việc nhận dạng mà Andy rõ ràng đã sớm gửi nó đi nhận dạng?
Thời Nhiên Phong vẫn mỉm cười theo dõi cuộc đàm phán, có vẻ như anh ta rất hài lòng với biểu hiện của Andy.
“Nếu như cô Lưu vẫn cần bồi thường, chúng tôi sẽ tích cực hợp tác.” Andy lấy ra một tờ chi phiếu và bắt đầu ghi. “Đây là 3 tỷ, xem như ngài chúng tôi giúp cô Lý bồi thường cho cô Lưu. Nhưng sau này, chúng ta vẫn có thể tiếp tục theo trình tự pháp luật.”
“Không, không, không, chúng tôi không theo pháp luật, bồi thường là được rồi.” Cuối cùng, luật sư nhà họ Lưu đã nhìn thấy Andy, người mà chỉ nói dăm ba câu đã có thể chấm dứt vụ án.
“Pháp luật không phải thứ ông muốn không tuân theo thì sẽ không tuân theo. Ngài Thời sẽ giúp cô Lý đòi bồi thường cả tinh thần với cô Lưu nhà ông. Ông xem bồi thường bao nhiêu?” Cuộc phản công của Andy đã biến luật sư nhà họ Lưu như một tượng điêu khắc ngồi trên ghế.
Andy mặc kệ ông ta ngây người như thế nào, ngón tay anh ta ấn dấu vân tay, rồi gật đầu với Thời Nhiên Phong ra hiệu rằng mọi chuyện đã được giải quyết.
“Cô có hài lòng với cách xử lí này không?” Thời Nhiên Phong cúi đầu và chọc vàoLý Tang Du, người đang sợ hãi trước hành vi chống trả của Andy. Trông cô thật ngốc nghếch đáng yêu.
Lý Tang Du bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, có tiền có quyền đều bốc đồng như vậy sao?
“Đương nhiên là hài lòng!” Bây giờ tất cả những gì cô có thể nói là không ngừng gật đầu.
Thấy cô gật đầu như con gà mổ thóc, Thời Nhiên Phong lại kéo cô vào lòng một lần nữa.
“Toàn bộ vụ án chúng tôi đã giải quyết riêng với nhau rồi, chúng tôi có thể đưa cô Lý về được rồi chứ.” Đi đến làm thủ tục hành chính, Andy lịch sự hỏi đội trưởng cảnh sát xem có thể đưa Lý Tang Du đi không.
“Đương nhiên, không còn vấn đề gì hết!” Cục cảnh sát từ lâu đã biết cô Lưu thích vu oan cho những cô gái khác. Thấy luật sư bị giáo huấn ông cũng xả hận, nên đồng ý Lý Tang Du có thể ra ngoài.
Thời Nhiên Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của Lý Tang Du từ từ đi ra khỏi cục cảnh sát. Đằng sau là những ánh mắt ao ước của cục cảnh sát, Lý Tang Du cảm thấy khó chịu sau lưng.
Sau khi bước ra khỏi cục cảnh sát, cô rút tay ra không chút suy nghĩ.
“Sao cô lại chạy tới đó? Còn bị cô Lưu ngáng chân?”
Đối mặt với sự điều tra của Thời Nhiên Phong, cô không muốn nói ra chân tướng. Hơn nữa, cô hiểu việc này không cần phải để Thời Nhiên Phong lo lắng nhiều như vậy, hôm nay anh ta có thể tới đây dọn dẹp tất cả giúp cô đã rất cảm động.
“Ngài Thời, nếu cái đó không phải hàng thật, tôi có thể tự mình bồi thường, dù sao chuyện xảy ra là do tôi đến đây, theo lý thì tôi nên tự mình gánh chịu, bao nhiêu tiền bồi thường thì sau vài ngày tôi mang đến trả anh.”
Lòng tự trọng cao của Lý Tang Du không bao giờ cho phép cô nợ người khác những điều này.
“Được, được. Lúc đó tôi sẽ để thư kí liên lạc với cô được không?” Thời Nhiên Phong nhìn khuôn mặt quật cường này, anh ta không đành lòng từ chối.
Sau đó, Lý Tang Du mới nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Cô thật sư rất đẹp…
“Cô Lý của tôi, xin phép cho bổn thiếu gia đưa cô về nhà.” Thời Nhiên Phong đột nhiên nghiêm túc như vậy làm Lý Tang Du không khỏi bật cười.
Cục cảnh sát cách nhà khá xa đấy, sao lại không đi nhờ xe?
Lý Tang Du lên xe của Thời Nhiên Phong không chút do dự.
“Về sau đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn, sao lại qua loa như vậy được. Đây là danh thiếp của tôi. Trên đó có ghi số điện thoại của tôi. Nếu có chuyện gì, nhớ thông báo cho tôi càng sớm càng tốt.” Thời Nhiên Phong dặn dò không ngừng.
“Hít.. hít… hít…” Tiếng thở thật sự nhỏ, đều đặn phát ra từ Lý Tang Du.
Nha đầu ngốc này rõ ràng là đã ngủ rồi, hôm nay hẳn là một ngày lo lắng.
Thời Nhiên Phong vô thức cong khóe miệng, từ từ ôm lấy cô, để cô ngủ thoải mái.
“Đi chậm lại, đừng đánh thức cô ấy.” Vẫn không quên nhắc nhở tài xế, có thể đây là điều mà một quý ông sẽ làm.
Bầu trời đã tối sầm, Lục Huyền Lâm đã ở bên ngoài mấy tiếng, anh trở về nhà trong tình trạng hơi say.
“Cô ấy đâu?” Anh mở cửa mà không thấy Lý Tang Du dường như anh cảm thấy hôm nay thiếu gì đó.
Những người làm đều ngơ ngác lắc đầu.
“Đáng chết.”