May thật, may mà Tư Bác Văn đến rồi.
Cô cắn chặt môi dưới: "Tư... ưm..."
Nhưng giây tiếp theo, còn chưa kịp thốt lời ra khỏi miệng thì đã nuốt thẳng xuống cổ họng.
Nghe đến đây, sắc mặt Tư Bác Văn cũng đột nhiên âm u.
Ngay lập tức, anh chạy nhanh đến bên cạnh Lục Nghiên Tịch, hỏi: "Sao rồi, không bị sao chứ?"
Tay anh vừa mới đặt lên người Lục Nghiên Tịch, nhiệt độ nóng như lửa đốt này dọa anh giật mình.
Cảm nhận được hơi thở đàn ông truyền đến, mắt Lục Nghiên Tịch mờ dần đi, đứng thẳng dậy ngã vào lòng của Tư Bác Văn.
"Nóng, nóng quá."
Tim Tư Bác Văn trĩu nặng, Lục Nghiên Tịch bị người ta bỏ thuốc độc rồi.
Không nghĩ nhiều, Tư Bác Văn vươn tay ra, chặn ngang người bế Lục Nghiên Tịch lên, đi thẳng ra ngoài.
Lúc này, Ngụy Như Mai vẫn đang yên lặng ngồi xổm trong góc.
Cô ta vốn còn nghĩ mình thật sự chết chắc rồi, nhưng không ngờ ông trời có mắt.
Sự chú ý của mọi người đều đặt hết vào kẻ ăn xin và Lục Nghiên Tịch, không ai để ý đến cô ta.
Ngụy Như Mai nhân lúc không ai chú ý đến mình, cơ thể liên tục di chuyển ra ngoài, tìm được một cơ hội thích hợp, chạy thẳng ra bên ngoài.
Không suy nghĩ nhiều, trực tiếp trốn mất.
Kế hoạch lần này vẫn chưa thực hiện thành công, nên trong lòng Ngụy Như Mai vẫn có chút để ý.
Nhưng núi xanh vẫn còn, không sợ không có củi đốt.
...
Ở bên này, Tư Bác Văn nghiến răng, bế Lục Nghiên Tịch đi lên xe.
Anh dặn dò Lăng Thiệu Huy: "Ở lại xử lý chuyện này cho tốt. Còn nữa, phải tìm được hung thủ."
"Vâng."
Sau khi nói xong những lời này, Tư Bác Văn bế Lục Nghiên Tịch, rồi mới xoay người rời đi.
Trên xe, cả người Lục Nghiên Tịch dính chặt hết vào người Tư Bác Văn.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, nhìn Tư Bác Văn đang ở trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm.
"Nóng..."
"Bác Văn, tôi nóng quá..."
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn cũng hơi sững sờ, anh có chút rung động.
Quan trọng là, đã rất lâu rồi Lục Nghiên Tịch chưa gọi anh là Bác Văn.
Anh vươn tay, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch, đôi mắt anh bỗng dịu đi hẳn.
"Cố gắng thêm chút nữa."
"Kiên trì thêm một chút, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi."
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, vành mắt cô dần đỏ lên: "Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi không muốn..."
Bị Lục Nghiên Tịch trêu chọc như vậy, Tư Bác Văn không khỏi không đưa mắt nhìn cô.
Bởi vì vụ việc vừa nãy, quần áo của Lục Nghiên Tịch đã bị rách từ lâu rồi.
Ngay sau đó, còn chưa đợi anh phản ứng lại, cả người Lục Nghiên Tịch đã tiến đến trước mặt anh.
Đôi mắt Tư Bác Văn tối sầm lại: "Cô gái này, đây là cô đang đùa với lửa đấy."
Đối mặt với một người phụ nữ như thế, nếu vẫn không có suy nghĩ kia, thì thật sự không phải là một người đàn ông.
Nhưng mà, nếu vào lúc này khiến Lục Nghiên Tịch...
Sau này khi người phụ nữ này tỉnh lại, không biết cô sẽ nghĩ anh như thế nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Bác Văn vẫn hít sâu một hơi, đè suy nghĩ trong lòng mình lại.
May mắn ngay sau đó, xe cũng đã đi thẳng đến trước cửa bệnh viện.
Tư Bác Văn cởi áo khoác mình ra, quấn lấy cơ thể của Lục Nghiên Tịch, ôm cô nhanh chóng đi thẳng vào bên trong bệnh viện.
Mới vừa tiến vào cửa lớn, đã có bác sĩ đi ra tiếp đón.
"Tổng giám đốc Tư, sao anh lại đến đây."
"Bên này, bên này có bệnh nhân, đến xem cô ấy như thế nào."
Nhìn thấy Lục Nghiên Tịch trong lòng Tư Bác Văn, vẻ mặt của bác sĩ cũng có chút lo âu, vội vàng lên tiếng.
"Tổng giám đốc Tư, giao cô ấy cho tôi, bây giờ phải đưa cô ấy đi loại bỏ độc tố mới được."
Quan trọng là những chuyện bị bỏ thuốc như vậy, không phải dễ giải quyết.
Nghe thấy thế, Tư Bác Văn vội vàng gật đầu, trực tiếp đưa Lục Nghiên Tịch cho họ.
Sau đó, bác sĩ đưa Lục Nghiên Tịch đi thẳng vào phía bên trong phòng cấp cứu.
Tư Bác Văn đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu, đi qua đi lại không ngừng, trên mặt đều là vẻ lo lắng.
Người phụ nữ này, không biết có chuyện gì không.
Ngay sau đó, Lăng Thiệu Huy gọi điện thoại đến.
Tư Bác Văn cầm di động, trực tiếp ấn nghe điện thoại.
"Alo, sao rồi, mọi chuyện xong hết chưa?"
Tư Bác Văn nói thẳng với Lăng Thiệu Huy, vừa nãy anh đến rất vội vàng nên cũng chưa nhìn rõ hung thủ phía sau là ai.
"Có bắt được hung thủ không?"
Tư Bác Văn quan tâm nhất chính là vấn đề này.
Nghe thấy Tư Bác Văn hỏi như thế, vẻ mặt Lăng Thiệu Huy cũng có chút khó coi.
"Không được."
"Lúc tôi đến, không biết hung thủ đã chạy hướng nào rồi, không thể tìm thấy bóng dáng."
"Chỉ có mấy tên côn đồ ở đấy."
Nói đến chuyện này, Lăng Thiệu Huy cũng không tránh khỏi cảm thấy tự trách.
Tư Bác Văn giao nhiệm vụ cho anh ta, nhưng anh ta lại không hoàn thành được.
"Những người khác thì sao?"
Bỗng nhiên, Tư Bác Văn lại tiếp tục hỏi.
Anh hiểu rất rõ, năng lực làm việc của Lăng Thiệu Huy.
Nhưng mà vào lúc này để hung thủ chạy trốn mất, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Tên côn đồ và mấy kẻ ăn xin kia, tôi nghe họ nói hung thủ là một người phụ nữ."
"Là..."
Nói đến đây, Lăng Thiệu Huy không tránh khỏi có chút do dự.
Tư Bác Văn nhíu mày: "Hung thủ là ai?"
Anh thật sự muốn coi thử, rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, có gan dám bắt cóc Lục Nghiên Tịch.
Lăng Thiệu Huy mím môi rồi lập tức mở miệng.
"Là Ngụy Như Mai."
Nghe đến đây, Tư Bác Văn không khỏi có chút sững sờ.
"Ngụy Như Mai?"
Không phải người phụ nữ đó bị anh ném vào một biệt thự khác rồi sao? Sao lại chạy đến tấn công Lục Nghiên Tịch được.
Nghĩ tới đây, Tư Bác Văn không khỏi nhăn mặt.
"Nhất định phải bắt Ngụy Như Mai về."
Người phụ nữ này, ngay từ lúc đầu đã không phải là người dễ đối phó.
Nếu không phải vì nghĩ đến Gia Bảo, dù sao cũng là mẹ của Gia Bảo thì Tư Bác Văn đã đuổi cô ta đi từ lâu rồi.
Không ngờ, bây giờ lại càng ngày càng to gan.
"Đúng rồi, bên chỗ Gia Bảo nhất định phải trông kỹ, không thể để Ngụy Như Mai đến gần."
Nghĩ đi nghĩ lại, Tư Bác Văn lại dặn thêm một câu.
Nghe vậy, Lăng Thiệu Huy gật đầu.
"Anh yên tâm, tôi đã kêu thêm người đến trông rồi."
"Còn về Ngụy Như Mai thì cũng đã bắt tay vào điều tra rồi, chắc sẽ có kết quả thôi."
Nghe đến đây, Tư Bác Văn mới gật đầu.
"Ừ."